Chương 26

422 15 1
                                    

Tôi từng nghe qua một câu chuyện: " Có một cô gái quen được một anh chàng thợ mộc, mỗi ngày anh chàng đều khắc một đồ vật tặng cô gái. Cô gái đó mỗi ngày đều sống trong hạnh phúc. Cô có cảm giác anh ta có thể mang toàn bộ thế giới tặng cho mình. Một cái cây bằng gỗ, vầng trăng nhỏ, ngôi sao, hay con thuyền,... Tất cả anh ta đều có thể tạo ra. Nhưng cô vẫn có cảm giác không an toàn. Vì thế cô gái đã hẹn anh chàng đến một địa điểm bí mật. Kết thúc ngày đó, cô mới tỏ ra, có một thứ mình thực sự muốn có hơn mấy đống đồ gỗ kia, đó chính là cảm xúc của con người. Anh chàng chẳng bao giờ có thể nắm bắt được suy nghĩ của cô. Vì cứ nghĩ toàn bộ thế giới đều được anh chàng khắc lên theo sở thích của cô, nên cô gái tin tưởng ảo vọng rằng anh ta có thể làm mọi thứ, am hiểu mọi thứ, tâm tư cô, anh chàng có thể thấu hiểu. địa điểm bí mật đó là một chiếc cầu dài thượt, nhưng chàng lại đứng đợi ở chân cầu này, nàng lại đứng chờ ở chân cầu kia. Cô hiểu được một điều, có lẽ trên đời này thực sự có vài thứ tương đối hoàn hảo, nhưng mãi mãi sự thấu hiểu không bao giờ hoàn toàn tồn tại."

.........

Cảm xúc rất khó nắm bắt, có đôi khi nó vô tình đồng điệu, vô tình trùng hợp, nhưng có vài người, chẳng bao giờ hiểu nổi đối phương. Có điều bất kì ai đều vô cùng khao khát điều đó. Một trong số những bản năng của con người chính là điểm này, muốn chinh phục. Biện Bạch Hiền nằm trong lòng Phác Xán Liệt không ngừng phát run, tay bấu chặt lấy cổ áo hắn. Phác Xán Liệt tâm tư cũng đau xót, tịch mịch không muốn nói một câu. Hắn đem tôn nghiêm của mình đổi lấy sự mềm yếu của Biện Bạch Hiền. Hắn muốn làm nhiều hơn thế. Đầu tự giác cúi xuống, thơm lên mũi Biện Bạch Hiền, hai hàng nức mắt cũng bị Phác Xán Liệt liếm đi. Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt nhấc bổng lên giường, cậu vừa khóc vừa nắm chặt lấy lưng áo hắn.

" Em cho dù trải qua những gì, hãy quên đi. Trước mắt em là anh."

Bạch HIền nhìn thẳng Phác Xán Liệt, lòng hắn xao động không ít, ánh mắt Biện Bạch Hiền khiến hắn có cảm giác không khí nóng lên. Nghiêng đầu cúi người hôn lên cổ Biện Bạch hiền, cánh tay vòng qua sau gáy nâng đầu Bạch hiền lên một chút, sau đó phối hợp hôn lên môi cậu. Hai người bỗng chốc trở nên hoà hợp đến kì lạ. Biện bạch Hiền thực sự bị lạc trong ánh mắt của hắn. Cậu như đứa ngốc nhìn chằm chằm nó. Mặc cho đến khi Phác Xán Liệt lột sạch quần áo trên thân thể mới nhận thức được mọi việc. Phác Xán Liệt thấy Bạch Hiền có ý định muốn phản kháng liền nhanh chóng đưa tay kìm chặt tay cậu lại.

" Phác Xán Liệt."

Hắn giống như chẳng để ý, một mình Phác Xán Liệt tự đưa mình chôn theo dục vọng, hắn ôn nhu dịu dàng như tình nhân mà đối với Biện Bạch Hiền. Bạch Hiền phản kháng lại đặc biệt vô lực. " Trước mắt em là anh", cậu đột nhiên có cảm giác mềm lòng. Dù cánh tay vẫn vô thức đưa lên đẩy vào ngực Phác Xán Liệt nhưng cơ thể lại mềm mại phản ứng trước cử động của hắn.

Bao năm nay cảm giác này đặc biệt xuất hiện. Tựa như chính mình có thể xoá sạch dấu vết của Kì Thiên Cựu trên người Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt không thô bạo, không ép buộc nữa, hắn thuận theo phản ứng của Biện Bạch Hiền, thuận theo thanh âm trong cổ họng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mọi nơi trên cơ thể cậu bằng đôi môi nóng bỏng của mình. Tiến trình diễn ra cũng rất chậm, mỗi lần đưa đẩy đều từ từ, nhưng có cảm giác chính mình đã chôn sâu vào trong đối phương. Di động rất dụng lực, hắn vùi đầu vào hõm vai cậu. Bạch HIền bị hắn tấn công như vậy, có điểm lạ lẫm, ôm chặt lưng Phác Xán Liệt. Hai thân thể xích loã dán sát vào một khối. Hơi thở tiến vào da thịt, thấm sâu xuống tâm can đối phương. Xung quanh lại im lặng, hai kẻ đều cố nín thở, giảm thanh điệu đến mức tối đa. Còn có thể cảm nhận, nghe thấy tiếng trái tim đập mạnh của nhau nữa. Một chút gượng gạo đều không có. Mọi thứ tưởng chừng diễn ra rất tự nhiên.

[Longfic/Re-up] [ChanBaek] Nguyện Tan Biến.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ