Chương 27

420 13 2
                                    

Phác Xán Liệt ra lệnh Ngô Thế Huân đi điều tra tên kia, bản thân hắn một mình lái xe đến nhà của Kì Thiên Cựu. Bấm chuông thì Chu Tư Hy mở cửa, cô nhìn sắc mặt lạnh lùng của Phác Xán Liệt cũng không cảm thấy xa lạ, chỉ gật đầu chào hỏi. Kì Thiên Cựu đang ngồi trên ghế sô pha xem phim. Anh thấy hắn tiến vào thì cười nhẹ, bình tĩnh hỏi:

" Cơn gió nào mang rồng đến nhà tôm thế này? Chủ tịch có chuyện gì sao?"

Đây là lần đầu tiên Phác Xán Liệt đến nhà anh. Vợ chồng cưới lâu rồi, nhưng vẫn không có cảm giác gần gũi, hai người họ nói chuyện vô cùng khách sáo. Đồ nội thất bên trong được bày biện rất công phu, lại không có chút ấm áp. Chỉ thấy sang trọng như muốn cố che giấu cái gì sự gượng gạo. Tư Hy nhỏ giọng nói:

" Hai người ngồi đi, em xuống pha chút cà phê nhé."

Cô chưa kịp đi, Phác Xán Liệt im lặng rút từ áo khoác bịch ảnh kia sau đó lấy những bức ảnh bên trong, ném thẳng xuống bàn. Cả Chu Tư Hy và KÌ Thiên Cựu đều tập trung nhìn xuống. Được một lúc hoảng hồn liền lập tức quay đi. Phác Xán Liệt rằn lên từng từ:

" Những cái này, tôi không rõ lắm, anh có thể giải thích không?"

Thấy hai người kia kích động như vậy, hắn quay sang Chu Tư Hy nói:

" EM cũng biết sao? Có phải sau khi Bạch Hiền bị tên Hạ Hưng đó cưỡng bức, Kì Thiên Cựu liền ra điều kiện kia. Hay là..."

" Không có..."

Tư Hy vội vàng nói, dùng giọng run run của mình tiếp tục giải thích.

" Anh Thiên Cựu không có làm vậy. Chỉ có gã khốn kia làm thôi, là em, là em ngăn anh ấy cứu Bạch Hiền. Kế hoạch của em chính là sau đó sẽ đi nói cho anh tất cả. Nhưng... Ai ngờ, Biện Bạch Hiền biến mất, Thiên Cựu một mực không cho em nói ra."

Phác Xán Liệt nắm chặt tay, nghe xong thì hung hăng cúi xuống kéo mạnh chiếc khăn trải bàn, chén nước, bình hoa mọi thứ đều bị quăng xuống vỡ tan.

" Tại sao không nói cho tôi."

Chu Tư Hy vội đi đến kéo Thiên Cựu về phía mình.

" Phác Xán Liệt, đừng đổ lỗi cho ai. Hạ Hưng là làm theo ý anh. Hắn cũng chỉ nghe theo lời anh thôi. Giờ anh muốn lấy lòng Biện Bạch Hiền, liền giả bộ không biết sao. Đúng. Tôi thấy được, nhưng tôi ngăn anh ấy không đứng ra cản lại đấy. Vì như thế làm sao anh hiểu được, đau đớn là gì."

Phác Xán Liệt nghe xong càng tức giận đá văng chiếc ghế dựa ra. Hắn từng có ý nghĩ đấy sao? Nói dùng phương thức kinh khủng nhất, không phải chỉ đánh đập, nói vài câu xỉ nhục thôi sao? Hắn đều không nghĩ kẻ khác cũng có thể làm vậy với Biện Bạch Hiền. Bởi vì trong tâm thức, hắn mặc định Biện bạch Hiền là của mình, không ai được động đến biên giới đấy. Kì Thiên Cựu lại im lặng, biểu tình giống như kìm nén cái gì. Phác Xán Liệt thấy anh lạnh lùng đi đến, sau đó một khắc dùng lực thật mạnh đấm vào mặt mình.

" Phác Xán Liệt, anh cái gì cũng muốn dùng bạo lực sao? Tôi và anh cùng như nhau, đều không bảo vệ được Biện Bạch Hiền. Có điều khác ở chỗ, anh không muốn thừa nhận lỗi lầm đấy, Anh không cảm thấy bứt rứt, Người đáng ghét nhất chính là anh, chính là anh đấy."

[Longfic/Re-up] [ChanBaek] Nguyện Tan Biến.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ