CHƯƠNG 19 - TA LÀ CỦA NHAU

310 6 0
                                    

  Trong căn phòng kín đáo của nhà hàng, lưng người con trai lưng tựa dài trên ghế sô – pha, tay đang làm làm gì đó, chợt dừng lại, đầu tựa vào vai cô gái phía trước, mắt không rời khuôn mặt, dò hỏi "Em thật sự thích con nít đến vậy sao?"

Hắn chưa từng nghĩ, cũng chưa từng biết cô thích con nít nhưng hôm nay, thái độ, cử chỉ yêu thương của cô đối với bé con nhà Hakuba khiến hắn có một chút tò mò.

- Uh thì có một chút – Cô tựa lưng vào vòm ngực của hắn mà trả lời.

- Hay là chúng ta cũng sinh một đứa đi

Hắn cầm lấy tay cô, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út.

Cô bất ngờ nhìn chiếc nhẫn, sau đó ngước mặt lên nhìn hắn "Anh đang cầu hôn em sao?"

- Em nghĩ sao? – Không trả lời chỉ nói một câu lơ lửng

- Có ai như anh không, cầu hôn vợ mà dùng chiếc nhẫn bằng giấy cơ đấy.

- Không thích à, trả đây – Hắn nắm lấy tay cô giật lại

Không được – Giật mạnh tay khỏi tay hắn, đưa ra xa nhất có thể.

Cô vẫn nhìn chăm chú vào tác phẩm của hắn, nói vu vơ "Chẳng lãng mạn, bất giờ chi cả?"

Bỗng có một chiếc nhẫn khác từ một sợi chỉ nhỏ màu đỏ chạy vào tay còn lại, chỉ là cô không để ý lúc hắn buộc sợi chỉ vào.

- Bất ngờ chưa? – Mỉm cười khoái chí nhìn cô

Hắn nghiêm túc đeo chiếc nhẫn cho người hắn thương yêu, cô xoay xoay, ngắm ngắm chiếc nhẫn, giương đôi mắt lên cao, thắc mắc "Anh mới mua?"

Đôi môi đỏ hồng, chúm chím phát ra lời nói khiến người ta không thể kềm chế, hắn cúi xuống, ngậm cái miệng đáng ghét kia thật lâu, một lúc sau lời nói mới được phát ra "Nhẫn gia truyền, từ đời bố của ông nội của ông nội của ông nội anh để lại"

Khẽ đấm vào ngực hắn một cái giận dỗi, yêu thương. Không quên bồi thêm "Anh định lừa ai chứ, còn cái hình với cái chữ này?"

Cô chỉ vào dòng chữ ẩn hiện trên chiếc nhẫn trơn đơn giản, phía đối diện với dòng chữ là hai hình nhân bé xíu mỉm cười vui vẻ được khắc tỉ mỉ.

- Uh..thì......., chỉ là lúc nãy anh vô tình nhặt được bên thùng rác vừa đủ một cặp – Hắn đưa bàn tay có đeo nhẫn cho cô xem – Nên làm nhẫn cầu hôn luôn vậy.

Cô ngồi bật dậy, đối diện với hắn mà luyên thuyên

- À...nhẫn nhặt được, anh nhìn cậu bé này nè, con nhà ai mà vừa biến thái vừa xấu xí lại gian xảo nữa

Cô chợp lấy tay hắn, bồi thêm vài câu

- Trong khi cô bé này, xinh đẹp, hiền hậu, nhân từ lại dịu dàng nữa.

- Em đang bôi nhọ anh đó à - Cơ mặt hắn khẽ nhăn lại

- Ớ...là anh sao – Cô lấy tay bịt chặt miệng, mắt mở to như bất ngờ lắm

- Thật là...anh cực khổ lắm mới thiết kế được chiếc nhẫn độc và lạ như thế này cơ đấy

- Chính anh thiết kế sao? Em không biết anh không có khiếu thẫm mỹ đến mức này đấy. Chỉ được dòng chữ này thôi.

Tay cô chỉ chỉ về chữ RS nổi trên chiếc nhẫn. Như nhớ ra gì đó, bắt lấy tay hắn, là dòng chữ ngược lại.

Bỏ qua lời nói trêu chọc của cô, hắn đánh ánh mắt thách thức "Biết chữ đó có nghĩa gì không?"

- Chẳng phải tên em với tên anh ghép lại sao?

Cô bất ngờ nhìn hắn, ngoài từ đó ra, cô thực sự không biết nó có ý nghĩa khác

- No...no...là Ran Stupid

Giọng cười thoả mãn của hắn vang dội không gian khi khuôn mặt của cô, nhăn nhúm giận dữ. Có cơ hội phục thù, lẽ nào hắn bỏ qua.

- Anh....anh...- Thay đổi kế hoạch, không giận dữ, vùi đầu vào ngực hắn mà nũng nịu – Người ta rất muốn nghe mấy câu nói tình cảm lãng mạn đó

Lại cười nhưng một nụ cười gian xảo, thật ra cô biết tỏng hắn không thể nói những câu tình cảm gì gì đó nên mới bày ra chiêu như thế này, được, chiêu nào hắn cũng sẵn sàng tiếp đãi.

Kéo người cô đối diện, giọng ngọt ngào như đường vang lên "Anh yêu em, cho dù sông có cạn, núi có mòn thì tình yêu của anh không bao giờ thay đổi, một khi anh đeo cho em chiếc nhẫn này thì anh sẽ không bao giờ từ bỏ, anh sẽ theo em suốt cuộc đời, sẽ nắm tay em mãi mãi, sẽ yêu thương em, chăm sóc em, quan tâm em, sẽ.......

Lời nói chưa kịp phát ra hết, cô lấy tay chặn miệng hắn "Thôi....Đừng nói nữa, em sẽ sởn gai ốc mà chết nếu nghe mấy lời nói sến súa từ anh"

Vậy ai là người vừa nũng nịu yêu cầu?

Cô xua tay "Tốt nhất anh cứ là anh, đừng nói mấy lời sến chảy nước kia nữa"

Hắn ôm cô vào lòng, thủ thỉ "Anh đùa thôi, anh cũng không có thói quen nói mấy lời tình cảm lãng mạn kia nhưng mà em đối với anh, là duy nhất"

Cô hạnh phúc sắp ngất vì lời nói chân thành của hắn.

Bỗng lời nói thắc mắc của hắn vang lên "Em biết không?"

Hử? – Cô ở phía sau chờ đợi.

Hắn lại tuôn một tràng, lời nói rất chi là tình cảm, chất chứa nhiều yêu thương nhưng ẩn sâu trong lời nói đó là một kế hoạch "Vì em là duy nhất nên thân anh cũng chỉ trao cho mình em"

Sặc...hắn đang so sánh cái kiểu quái dị gì vậy, ý hắn là cô đã cướp đi đời trai của hắn sao, thần linh ơi ngó xuống mà coi, là ai chứ, là hắn thô lỗ, lợi dụng khi dễ cô, nào phải tại cô. Đẩy hắn ra, hét lớn "Anh đang ăn nói cái kiểu gì vậy hả?"

- Tấm thân ngọc ngà của anh gìn giữ hai mươi mấy năm, phút chốc đã bị phá huỷ chỉ vì em, đã vậy trong phần đời còn lại phải luôn ở bên cạnh em, bị em giam lỏng nữa.

Ai kia tức giận, di chuyển cơ thể xa hắn, môi mấp mái chống đối nhưng hắn đã nhanh chóng cướp lời.

- Anh muốn bồi thường?

Giọng nói hắn, thái độ hắn như bất công lắm, như mọi phần lỗi điều thuộc về cô. Tốt thôi, để xem, kế hoạch của hắn là gì?

Mặt ai kia bình thản như không có chuyện gì, nhìn thẳng vào người đối diện khẽ hỏi "Anh muốn bồi thường như thế nào?"

Mỉm cười thoả mãn, cô đang trên đường đi vào kế hoạch của hắn, vui mừng nhích lại gần.

- Anh cũng không muốn làm khó em, đơn giản lắm, chủ động hôn anh một cái đi.

Người nào đó mặt dày chỉ chỉ lên môi mình.

Chậc...chậc...thì ra mục đích của hắn đây sao, mọi chuyện, tất cả do hắn mà ra, để rồi đổ lỗi cho cô, rồi bắt cô bồi thường. Có ai gian xảo, mặt dày như hắn không chứ. Chợt nhớ về món đồ chơi vô tình mua trong siêu thị hôm nay, có cơ hội cô chẳng thể bỏ qua. Để coi, ai gian xảo hơn ai?

Hắn thoáng bất ngờ, khi cô dễ dàng đồng ý như vậy, có gì đó không đúng thì phải, với tính cách của cô không thể như vậy. Nhưng không để tâm nhiều hắn nhắm mắt lại, nghe theo lời cô.

Nhân cơ hội, lén lút lấy ra, mặt cô tiến lại gần mặt hắn, khoảng cách ngày càng gần, đến khi chẳng còn một khoảng trống nào nữa.

Hắn cảm nhận được môi cô đang chạm vào môi hắn, nhanh chóng đáp lại quyết liệt.

Cô ở ngoài này nhìn hắn đang hôn chiếc môi nhân tạo, một tay cố theo nhịp điệu của hắn, tay còn lại bịt chặt miệng, cố gắng để tiếng cười không bật thành tiếng, nhưng như quá giới hạn chịu đựng, một lúc bỗng có tiếng thút thít phát ra. Giật mình che thật chặt, tránh hắn phát hiện cô nhanh chóng rút tay về.

Hắn biết ngay cô lại giở trò, mở mắt nhưng đáp trả hắn là ánh mắt ngây thơ 'Em vô tội' nhưng rõ ràng hắn nghe thấy cô cười, vậy thì bất ổn ở đâu.

Quan sát thật kỹ, bình thường, chẳng có gì bất ổn, cô hồi hộp nhìn ánh mắt dò xét của ai kia, tiến lại gần kiểm tra, tay cố giấu đi phía sau để chắc rằng hắn không nhìn thấy, nhưng người nào đó đã phát hiện, giật lấy, ném phăng cái món đồ chơi đi mất.

Cô vẫn nghĩ hắn sẽ tức giận hay ít nhất sẽ tìm cách trả thù nhưng vẻ mặt của hắn, ủ rũ như buồn bã, như bị chèn ép, như uất ức lắm, nhìn xa xăm thở dài trách móc

- Em ngày xưa và bây giờ khác xa quá

Cô bất ngờ nhìn hắn, lộ rõ vẻ thắc mắc "Sao cơ?"

Quay sang đối diện, kể tội

- Này nhé, lúc trước, em lạnh lùng, ít khi cười, lại còn bạo lực. Bây giờ thì sao? Không còn lạnh lùng nữa, cười nhiều hơn, thường xuyên dùng võ đánh anh, còn gian xảo thì vô đối.

Hắn cười lớn trong bụng vì có thể trêu chọc cô, thoả mãn nhìn khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của ai kia. Thế nhưng ngoài dự định của hắn, một giây sau đó cô không tức giận, không khó chịu ngược lại còn mỉm cười thật tươi có chút gian tà nhìn hắn

- Ý anh là anh không thay đổi gì sao?

Hắn hơi nghi ngờ về nét mặt của cô nhưng cũng không để tâm, giọng tự tin hẳn ra "Tất nhiên"

- Vẫn biến thái như xưa à ha. – Đoạn cô còn gật gật đầu

Khuôn mặt ai kia méo mó, cơ mặt nhăn nhúm vì bị đá từ thiên đường xuống địa ngục, rơi từ thế thượng phong sang hạ phong, nhiệt độ toả ra nóng bừng bừng nhìn bên cô gái ngồi bên cạnh đang liên tục cười.

Cô cười như bị một thế lực siêu nhiên nào đó điều khiển, vẫn để tâm đến khuôn mặt hừng hực lửa, ánh mắt như viên đạn đó, nhưng nghĩ đến cuộc công kích, sự thắng lợi bất ngờ vừa rồi, không thể nào dừng lại. Đặc biệt hả hê khi nhìn đôi môi giật giật của hắn nhưng chẳng phát được một lời nào. Khoảng vài phút cổ họng đau rát, bụng đau quằn quại vì hậu quả của trận cười, cô muốn dừng lại, chẳng thể. Tiếp tục ôm bụng mà cười nức nẻ.

Hắn cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy trận cười của cô, bị phục kích không thể đáp trả làm hắn tức điên máu, chợt hắn lại suy nghĩ ra một cách giúp ngăn cơn xúc động đáng ghét kia, quả nhiên....hiệu quả thật.

- Anh....anh...định...làm...cái...cái...gì...đó?

Cô ngừng cười, lắp bắp không nói nên lời khi nhìn thấy khuôn mặt không chút gì gọi là lương thiện của hắn tiến lại gần, không ngừng nhích xa người hắn.

Hắn không nói gì, chỉ không ngừng tiến sát lại gần, thật không may, độ dài của ghế rất ngắn, ai kia nhanh chóng bị dồn vào đường cùng.

Biết là có chuyện, Ran toan đứng dậy, chạy thật nhanh thế nhưng hắn bắt kịp, nắm chặt tay, ghì chặt người cô vào sát người hắn, ghé sát tai, thì thầm "Để anh cho em biết thế nào gọi là biến thái"

- "Buông ra, tên biến thái kia" – Cô hét lớn, giãy giụa, tay đấm thùm thụp vào người hắn

Một tay hắn nắm chặt lấy tay cô, tay còn lại ghì chặt đầu, từ từ đến lại bờ môi anh đào không ngừng la hét kia

Rất gần, rất chỉ, chỉ còn một chút nữa thôi.

Hai luồng hơi thở phả vào nhau, làm hắn thêm nôn nóng, càng muốn nuốt trọn.

Hắn cảm nhận được làn da mềm mại trên môi cô đang dần được môi hắn cảm nhận

..

..

..

Cộc cộc

Cánh cửa bỗng mở

- Thưa quý khách, tới giờ đóng cửa rồi ạ

Hắn khó chịu quay về hướng phát ra lời nói, ánh mắt căm phẫn nhìn người phá hoại, vẫn chưa buông ra, cô thầm mừng vì sự xuất hiện đúng lúc của nhân viên nhà hàng nhân cơ hội hắn đề phòng lỏng lẻo đẩy ra, không quên trêu chọc hắn "Biến thái, sẽ có kết cuộc không tốt, không tốt"

Cô lắc lắc đầu nhìn hắn, sau đó nở một nụ cười đúng kiểu thách thức và hiên ngang, tự tin sải bước làm cơn giận trong người hừng hực lửa mà chẳng biết làm gì. Quả là một ngày thất bại của ai kia, toàn bị ai đó chơi khăm.
..
..

[Longfic] Tình Một Đêm [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ