chương 28

435 3 0
                                    

Chương 28

Chuyển ngữ: Như Ca

Hướng Dương đã đi tới cửa chính khu nhà, phía đó có hai chiếc xe đang dừng lại, còn cả mấy cậu thanh niên đang nói chuyện cạnh bên, họ nghe thấy giọng nói của Tư Vũ thì quay đầu nhìn sang, chỉ có Hướng Dương như thể bị dọa hết cả hồn, anh ta vội ngẩng đầu, đến lúc nhìn rõ người bên cạnh chiếc xe Cayenne, Hướng Dương sững sốt một hồi, lúc lâu sau mới đứng bên cạnh Dịch Bạch lầm bầm một câu: "Hôm nay đúng là chó quá".

Nhìn thấy Tư Vũ, anh ta lại nhớ tới ngày mình bị ngâm trong nước biển suốt một ngày, sau khi về nhà còn bị lão già đánh cho mấy roi. Không biết có phải vì tâm lý hay không, sau lưng vẫn còn cảm thấy đâu âm ỉ. Đúng là nhục nhã nhất đời người, đã thế còn tức giận mà không biết xả vào đâu. Không đụng được, cũng không mắng được.

Những người khác không biết ân oán giữa hai người họ, họ hỏi Dịch Bạch người này là ai. Dịch Bạch im lặng nhìn tới chỗ ngồi phía sau xe, ánh mắt càng trầm xuống.

Hướng Dương đi tới, đứng cách Tư Vũ tầm năm mét, anh ta giơ giơ tay: "Lần này tôi đâu có đụng vào xe anh".

Tư Vũ nhìn anh ta: "Thật sao?".

Hướng Dương đoán không được suy nghĩ trong lòng Tư Vũ, lòng càng tức giận, không khéo lần này lại mất mặt trước bạn bè, nhất thời đi không được mà ở cũng không xong, do dự nửa ngày: "Phải, là tôi không đúng, Thẩm tiên sinh đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân".

Lúc Hướng Dương bất đắc dĩ lầm bầm, một chiếc xe chạy ra từ khu nhà, sau đó từ từ dừng bên cạnh anh ta, An Phi thò đầu ra từ ghế lái: "Hướng Dương, đứng đây làm gì đấy?".

An Phi nói xong cũng nhìn theo ánh mắt của Hướng Dương, thấy Tư Vũ: "A, Anh rể".

Một tiếng "anh rể" vừa vang lên, An Phi mới phát hiện Dịch Bạch cũng đang đứng ở kia. Vẻ mặt cậu hơi trầm một chút, đảo mắt vòng quanh, cậu ho khan rồi nói: "Hướng Dương, nhanh lên xe, hôm nay cha tôi không cho ra khỏi cửa, tôi lén chạy ra đấy".

Nói xong còn khụ thêm một tiếng, cậu không dám nhìn sang Dịch Bạch, thực sự là quá lúng túng mà! Nói tới đây thì phải trách mẹ anh chàng, ngày ngày ở nhà cứ anh rể con bao nhiêu tuổi?, anh rể con cao bao nhiêu?, tính tình anh rể con thế nào? Làm cho anh nhìn thấy Tư Vũ là lại buột miệng kêu anh rể.

Hướng Dương không đi, anh ta quay đầu nhìn Tư Vũ, người kia đã không còn dáng vẻ lạnh băng như vừa rồi, lúc này vẻ mặt kia dịu dàng hơn bao nhiêu, khóe miệng cũng vểnh lên, anh nhìn An Phi nói: "Trên đường lái xe cẩn thận một chút".

An Phi nhếch miệng cười: "Vâng, anh...." Liếc mắt nhìn Dịch Bạch: "Khụ....Rể".

Tư Vũ không nói chuyện với họ nữa, anh xoay người lên xe, Hướng Dương giật mình không sao phản ứng kịp, anh nghĩ thầm, lần này anh ta lại dễ dàng tha cho mình vậy sao? Nghĩ thì nghĩ, sợ anh ta đổi ý, Hướng Dương vội vàng nhanh lẹ leo lên xe An Phi. An Phi quẹo xe lao vội ra đường, đi không bao xa lại giảm tốc độ lại: "Có phải Thẩm Tư Vũ đến tìm chị tôi không nhỉ? Chao ôi! Tôi quên nói cho anh ấy biết, chị ấy đang chạy bộ".

ĐINH NAM TI VŨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ