chương 35

400 2 2
                                    

Sân nhà yên ắng, chỉ còn thanh âm của gió, không biết chiếc lá cây từ đâu bay lại, rơi xuống làn váy màu xanh lam của An Tầm tô điểm thêm hoa văn trên váy.

Tư Vũ hôn lên vành tai đã ửng hồng của cô, có lẽ anh cố ý không hôn sâu, chỉ dùng môi nhẹ nhàng vuốt ve rồi thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi ra chạm nhẹ. An Tầm cảm giác được có dòng điện giần giật lan tỏa khắp toàn thân, vội vàng cắn chặt môi để không kêu lên thành tiếng.

Anh cười trầm bên tai, ngón tay vuốt ve cánh môi cô: "cắn nhẹ một chút!"

Cô bất giác buông lỏng hàm răng, đầu ngón tay anh cũng theo đó thuận lợi tiến vào qua kẽ hở, mở cánh môi trơn mềm rồi đi thẳng vào khoang miệng, ngón tay anh đặt lên đầu lưỡi mềm mềm, ấm áp. Động tác đầy ám chỉ.

Mặt An Tầm đỏ rực, không những thế, lúc anh đưa tay vào miệng mình, cô còn nhẹ nhàng liếm thử , quá ... sắc tình.

Tư Vũ đưa tay cởi dây buộc váy dài trước ngực cô, An Tầm vội đẩy anh, anh lại hôn sâu đến mức dù có tức giận cô cũng chẳng làm gì hơn được, chỉ có thể mặc anh. Hai tay không biết phải làm sao, buông xuôi dọc theo người, anh lấy chiếc lá rơi trên váy cô vứt xuống, lướt theo mép váy vuốt tới bắp chân, thon thả mềm mại dễ dàng bị anh nắm được, lướt qua đầu gối, sau đó bắt đùi, còn định chen vào trong.

Cô chưa kịp nói gì đã bị anh đưa môi chặn lại, miễn cưỡng nuốt vào trong.

Hình như gió cũng ngừng thổi. tiếng lá cây xào xạc dần cách xa, chỉ có thể cảm nhận được anh, đôi hàng mi của anh hơi run run, hơi thở không ổn định, và cả động tác quá đáng của người nào đó.

\Trên bờ cát cách đó không xa, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ, tiếng sóng biển mơ màng vang vọng bên tai, khi ấy cô mới từ từ tìm lại chút lí trí của mình, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, gò má nóng hổi vùi vào hõm cổ, giọng nói không còn mềm mại như trước nữa: "Không phải anh nói phải quét dọn vệ sinh đã à?"

Bởi vì dây lưng đã bị cởi ra, chiếc váy dần dần tuột xuống, anh chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được bà vai trần trụi, hương thơm phảng phất, anh thuận miệng đáp lời, nhưng chẳng có ý bỏ qua cho cô ,động tác trên tay cũng không hề dừng lại. An Tầm cảm thấy, nếu váy mà trượt xuống lần nữa thì sẽ trống trơn luôn mất.

Trời vẫn còn sáng , hai người họ cứ như vậy trong sân, bên ngoài còn có tiếng nói cười vi vẻ của du khách, cô nói: "em còn phải quét sân mà!"

An Tầm không biết được, giọng nói của mình bây giờ mềm mại như muốn nhỏ ra nước.

Tư Vũ đâu chịu buông cô ra, anh nhẹ nhàng dụ dỗ: "bé yêu, anh gắp lắm"

An Tầm sao chịu nổi anh như vậy, bình thường anh vẫn luôn là một người rất kiệm lời, An Tầm cọ cọ vào cằm anh: "vậy khóa cửa được không?"

Không ngờ cô vừa mới dứt lời, cửa đã vang lên tiếng két, hai người trên ghế đồng thời cứng đờ ra, Tư Vũ phản ứng nhanh, ôm An Tầm đứng lên sải bước vào trong nhà, mà lúc anh xoay người , cửa cũng đã bị đẩy ra, A Luân bước vào: "An Tầm, tôi tới mượn cái thang, ủa...sao thế?"

ĐINH NAM TI VŨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ