Chương 2: Bệnh nhân mới ✔

7.7K 685 13
                                    




"Xin chào, tôi là V", Taehyung cất lời chào ngay  lúc anh vừa mở cánh cửa ra, khẽ cúi chào bệnh nhân hôm nay, mắt anh đặt lên bóng hình đang ngồi trước bàn làm việc của anh trên chiếc ghế dành cho bệnh nhân. "Em cũng có thể gọi tôi là Taehyung nếu việc đó khiến em thấy thoái mái hơn", anh vừa trấn an cậu vừa đóng cánh cửa lại sau khi đã bước vào trong phòng và đặt tờ giấy anh nhận được từ bà Kim - thứ có thông tin về Jeon Jungkook - lên trên bàn khi anh khi ngồi xuống ghế làm việc của mình. "Rất vui được gặp cậu Jeon Jungkook" Taehyung nói. Cậu bé thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn lấy nhà tâm lý học được một lần.  "Em biết đấy, nếu em không chào lại, hoặc thậm chí không chịu nhìn vào mắt đối phương khi người đó cất lời chào thì trông em khá là thô lỗ đấy."

Taehyung thích sử dụng mánh khóe đó vì nó thường khiến cho bệnh nhân nhìn vào anh. Tuy nhiên, Jungkook, không hề đáp lại và vẫn nhìn chăm chăm xuống đùi của cậu. "Tôi chỉ đùa thôi, tôi không mong đợi em sẽ làm thế. Tôi hiểu em đang gặp phải một khoảng thời gian khó khăn", Taehyung nói. Anh không muốn cậu bé sẽ ghét anh ngay trong lần đầu tiên cả hai gặp mặt, nên anh quyết định sẽ lùi lại một bước sau khi mưu kế của anh không có tác dụng gì trên cậu trai yếu đuối này.

Taehyung đánh giá ngôn ngữ cơ thể của vị bệnh nhân này, và kiên nhẫn chờ đợi, cố làm cho cậu bé cảm thấy thoải mái bằng tất cả những gì có thể. Họ ngồi trong thinh lặng, và nó cũng cho anh thêm cơ hội để nghiên cứu một chút về bệnh nhân mới của anh.

Đã từng tìm đến sáu bác sĩ tâm lý khác nhau. Không một ai trong số đó có ảnh hưởng gì.

Cha mẹ nuôi đã từng nghe thấy và chứng kiến cậu la hét trong khi đang ngủ - chưa từng nói với ai về điều đó.

Cha mẹ nuôi vừa mới tìm kiếm một bệnh viện tâm thần gần nhà.

Taehyung dừng lại và dời tầm mắt khỏi tờ giấy mà anh đang đọc nên anh có thể quan sát cậu bé bị bệnh. "Jungkook-ssi, tôi ở đây để giúp em. Em hiểu mà, đúng không?" anh cố thử một lần nữa nhưng biểu hiện của cậu bé vẫn cứ như cũ. Taehyung phải đấu tranh tâm lý với chính bản thân mình để tìm ra một điều gì đó có thể khiến cậu bé phản ứng lại. "Em hiểu được hậu quả của việc không chịu nói chuyện với tôi, đúng không? Bố mẹ em vừa tìm kiếm cho em một bệnh viện. Em muốn phải di chuyện tới bệnh viện hay muốn ở nhà?" Taehyung liên tục đặt câu hỏi, mắt anh sáng ngời hy vọng khi anh nhìn chằm chằm vào cậu trai nhỏ hơn.

Anh đành phải bỏ cuộc thôi, vì cậu bé chẳng thèm nhúc nhích dù chỉ một inch(1). Anh thở dài trong bất lực, di chuyển ra sau để tựa mình một cách thoải mái trên ghế ngồi của anh. Anh thậm chí còn không nhận ra mình gần như đã trèo lên bàn, quá chăm chú vào phản ứng của Jungkook, việc đã thất bại ngoài mong đợi của anh. Nhưng thật xui xẻo, Taehyung không thể khiến cậu chuyển mình một chút khỏi chỗ ngồi, ừ thì, anh thậm chí còn không thể khiến ánh nhìn của cậu bé di chuyển nữa chứ.

Taehyung chưa bao giờ ở trong một tình huống như thế này. Anh đã từng rất thành công khi sử dụng các mánh khóe, thứ mà anh không cần phải dùng quá nhiều. Chúng luôn có tác dụng với những bệnh nhân trước, nhưng Jungkook thì lại khác. Khác biệt hơn nhiều so với các bệnh nhân trước.

|dịch| I Need You | VKook |hoàn|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ