Sau khi cả hai đã dùng xong bữa tối, Taehyung cần phải quay lại với công việc bàn giấy của anh. Anh mang tất cả mọi thứ xuống chiếc bàn trong phòng ăn để có thể làm việc trong yên tĩnh khi Jungkook đang xem ti vi ngoài phòng khách. Bỗng nhiên, chiếc điện thoại của người đàn ông tóc nâu reo lên.
"Chào, Jimin", anh chào hỏi người bạn thân ngay khi vừa bắt máy.
"Chào bạn hiền", người bạn của anh cũng đáp lại ở đầu dây bên kia. "Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Ý mày là với chuyện với Jungkook hả?" anh hỏi.
"Ờ, tình hình của mày ấy".
"Tao đoán là tốt. Thật ra đêm qua em ấy đã cố hôn tao", Taehyung thú nhận, nghĩ rằng việc kể chuyện này cho một mình người bạn tốt nhất của anh nghe là vẫn chấp nhận được.
"Lạy Chúa", Jimin kinh ngạc.
"Ừ, nhưng em ấy đã xin lỗi vào sáng ngày hôm nay, nói rằng em ấy cảm thấy thật tồi tệ vì đã khiến tao không thoải mái". Rồi Taehyung bắt đầu thinh lặng.
Jimin cũng đã đợi anh nói tiếp, nhưng rồi lại bắt đầu nói sau khi không một ai trong hai người chịu cất lời. "Có thật thế không?"
"Hửm?" Taehyung hỏi.
"Khiến cho mày thấy không thoải mái ấy?" cậu ta lặp lại.
Taehyung hơi do dự. "Không, không thực sự là thế. Tao chỉ nói là tao không thể bởi em ấy là bệnh nhân của tao".
"Tốt", Jimin nói. "Nhưng, nếu như cậu bé không phải bệnh nhân của mày thì sao?" cậu ta hỏi.
Taehyung nhíu mày trước câu hỏi vừa được đặt ra. "Ý mày là sao?"
"Tao nghĩ gì thì nói đó. Liệu mày có chấp nhận nếu cậu bé không phải bệnh nhân của mày?"
"Mày sao thế, bị ngu à?" Taehyung đảo mắt; hy vong rằng người bạn của anh không thể thấy được đôi tai đang đỏ ửng lên bởi cái suy nghĩ về việc anh và người trẻ hơn thành một đôi.
"Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao", cậu ta cằn nhằn.
"Được rồi!" Taehyung đột ngột hét lên, có lẽ khiến cho người phía bên kia phải giật bắn mình lên. "Có, tao sẽ làm thế, được chứ? Tao có lẽ sẽ cho phép điều đó xảy ra", anh thừa nhận trong khi vùi mặt mình vào bàn tay rảnh rỗi còn lại. Thật là xấu hổ quá đi mất. Giờ thì cậu ta đã biết mình thích cả những điều nhỏ nhặt nhất của em ấy nữa.
"Được rồi, mày không thể kiềm chế cảm xúc của mày được", Jimin bình tĩnh xoa dịu không khí. "Nhưng mày cần phải phân biệt đâu là thực đâu là ảo".
"Tao biết, tao biết", Taehyung đảo mắt. "Tao luôn luôn tuân theo những luật lệ và quy tắc."
"Vâng vâng, đồ dị hợm", cậu trai kia khúc khích cười. "Nhưng mày biết đó, đôi lúc, luật lệ được lập ra là để bị phá vỡ. Chỉ cần chắc chắc rằng mày chẳng phải đi bóc lịch là được".
Taehyung không thể ngăn bản thân nở nụ cười. "Mày là một thằng ngốc, mày cũng biết điều đó mà, đúng không?" anh cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
|dịch| I Need You | VKook |hoàn|
FanfictionV khá nổi tiếng. Mọi người đều biết đến anh. Anh không phải là ca sĩ, diễn viên, vũ công, người mẫu hay bất cứ nghề gì giống vậy. Anh là một nhà tâm lý học. Nếu như có ai đó có thể chữa lành bạn, đó là V. Thậm chí khi anh thành công trong công việc...