"Cảm ơn anh", Jungkook khẽ nói và lau đi giọt nước mắt cuối cùng còn đọng lại. Taehyung nở nụ cười ấm áp đáp lại trước khi nhẹ nhàng siết lấy vai cậu lần cuối, và cậu bé gặp lại người cha nuôi của mình ở phía bên kia khung cửa.
Người đàn ông tóc đen cảm nhận được được sự khác biệt trong anh kể từ khi Jungkook trở thành bệnh nhân của anh. Anh đặt nhiều sự cố gắng vào Jungkook hơn những người khác. Ừ thì, nó vừa tốt vừa không tốt, bởi vì anh trước kia chưa bao giờ gặp một ca khó như Jungkook. Làm cho cậu mở lòng ra là một việc cực kỳ gian nan. Trước buổi điều trị hôm nay nó gần như là bất khả thi. Jungkook đã nói những chữ đầu tiên của cậu: Em sợ, và cảm ơn anh.
Đó vốn dĩ cũng chẳng phải là những từ ngữ đầu tiên của cậu sau nhiều năm. Cậu không phải là một người có thể mắc phải những loại trầm cảm đó, dù cho loại mà cậu đang mang cũng không mấy phổ biến. Thậm chí những người mắc bệnh trầm cảm khác cũng có xu hướng nói chuyện, hoặc giao tiếp bằng một số cách thức với những người thân thiết, hoặc thậm chí là cả những bác sĩ tâm lý của họ. Jungkook đã không làm như thế cho đến tận hôm nay. Nhưng cậu đã tìm kiếm sự giúp đỡ; chỉ là những người khác không thể thấy nó, nhưng Taehyung thì có. Anh có thể thấy cậu bé cần sự giúp đỡ ngay cả khi cậu chưa nói một chữ nào. Ngay cả khi mà anh chưa nghe được giọng nói của cậu. Và bây giờ anh đã có thể khiến cậu mở lòng ra. Cậu không còn mang cái vẻ sợ sệt của lần gặp gỡ đầu tiên, và giờ thì. Cậu đã gục đầu, bật khóc trên vai của Taehyung. Cậu đã để cho anh ôm lấy cậu.
Taehyung cảm thấy tự hào. Anh đã luôn để ý cách mà Jungkook không thích đụng chạm thân thể với người khác. Cậu không thích khi họ chạm vào cậu, điều đó có thể thấy được qua biểu hiện bên ngoài của cậu; và lúc Taehyung vô tình nhìn thấy cậu với cha mẹ nuôi trong quán cà phê và nghiên cứu cậu bé, anh có thể thấy được cậu không thích giao tiếp với cha mẹ, và cả những người còn lại trong quán bằng những phản ứng của Jungkook. Vào lúc mà một cô nàng va vào cậu, dù cho cô ta gần như sắp làm đổ tách cà phê nóng hổi lên người cậu nhưng rồi lại thành công trong việc giữ chặt ly lấy nó trong tay, cậu đã phản ứng như thể cô ta đang muốn giết cậu với một con dao làm hung khí.
Taehyung sắp xếp lại giấy tờ của anh trước khi bỏ chúng vào trong túi xách và chuẩn bị về lại nhà sau một ngày làm việc dài đằng đẵng. Trên đường lái xe về, anh trông thấy Hoseok đang đi trên đường, một mình. Anh giảm tốc độ lại và nhấn còi xe để người bạn chú ý đến anh, và có vẻ như cậu ấy đã nhảy dựng lên với cái tiếng động lớn bất thình lình này, đồng thời, anh cũng nhận về cho mình một cái cau mặt giận giữ.
Khi mà người lớn tuổi hơn nhận ra đó là bạn của mình, nụ cười của cậu ấy rạng rỡ hẳn lên và cậu ấy chạy ngay tới chỗ chiếc xe. "Taehyungie!" cậu ấy reo lên khi mà nhà tâm lý học hạ cửa sổ bên phía Hoseok xuống. "Đang trên đường về nhà sao?" cậu ấy vui vẻ hỏi.
Taehyung gật đầu. "Anh cũng vậy sao?" Hoseok cũng đáp lại bằng một cái gật. "Muốn đi chung không? Em có thể chở anh về nhà?", Taehyung đề nghị.
Mắt của Hoseok trợn tròn và lắc đầu lia lịa. "Thôi khỏi, dù gì thì nhà anh mày ở phía đối diện đó. Mày phải quay ngược trở lại, nên khỏi cần lo cho anh, nhá?"
BẠN ĐANG ĐỌC
|dịch| I Need You | VKook |hoàn|
FanfictionV khá nổi tiếng. Mọi người đều biết đến anh. Anh không phải là ca sĩ, diễn viên, vũ công, người mẫu hay bất cứ nghề gì giống vậy. Anh là một nhà tâm lý học. Nếu như có ai đó có thể chữa lành bạn, đó là V. Thậm chí khi anh thành công trong công việc...