Ngay khi Taehyung vừa nhìn thấy gương mặt của Jungkook, chính anh cũng thấu hiểu được cảm giác đau đớn mà cậu phải chịu. "Đứng lên nào", anh bảo rồi đưa tay nâng cậu đứng dậy. Anh kéo chiếc áo len của cậu bé lên để kiểm tra xem vùng bụng và ngực cậu. Nơi đó đầy ắp những vết thương và sẹo. Đôi mắt anh di chuyển xuống thấp hơn, và một suy nghĩ đáng sợ đến trong đầu anh. "Ừm..." Anh không thể nào nói lên được điều đó, hoặc thậm chí là nghĩ về nó. "Ở đó cũng bị thương sao em?" anh dè dặt hỏi.
Jungkook gật đầu, nhưng vẫn cứ đứng yên như thế. Gương mặt cậu bé đông cứng lại, như thể là cậu đang có một đoạn hồi tưởng khủng khiếp. "Cha nuôi của em", cậu bé bắt đầu nói. Taehyung chờ đợi trong nỗi băn khoăn. "Ông ta buộc em phải, ừm..." Jungkook mất một lúc lâu để có thể khó khăn nói ra điều đó. "Ông ta thường cởi quần áo của em, và... ừm, dùng em để thỏa mãn ông ta".
Thằng khốn chết tiệt đó. Taehyung cảm thấy một sự thôi thúc to lớn đang bắt anh phải đi tìm rồi đánh chết tên chó đó. "Và bà Yoo hoàn toàn ổn với điều đó?" anh gầm lên vô thức.
Jungkook nhìn lên phía Taehyung. "B-Bà ấy không biết về điều đó. Chỉ biết chuyện em bị đánh đập thôi", cậu bé lắp bắp.
"Dù sao thì, nó vẫn không làm cho mọi chuyện khá hơn được!" anh hét lên giận dữ. Anh có thể thấy được cái cách Jungkook nhìn anh có bao nhiêu sợ sệt. Cậu bé tội nghiệp, cậu nhất định đã bị dọa sợ bởi tất cả những con người đang trong cơn thịnh nộ. Ngay lập tức, Taehyung vòng tay quanh cổ Jungkook đầy yêu thương. "Tôi xin lỗi vì đã hét lên. Tôi không hề tức giận với em đâu. Tôi chỉ bực mình họ thôi", Taehyung cẩn thận nói để cậu bé khỏi sợ hãi nữa.
Cả hai đều im lặng trong một khoảnh khắc; Taehyung cần phải xử lí hết những thông tin mới vừa được nói ra.
Cha mẹ nuôi của Jungkook đã lợi dụng em. Họ đe dọa em không được nói với bất kỳ ai vì họ muốn tống cậu bé vào bênh viện tâm thần để có thể trút bỏ được gánh nặng. Có điều gì đó còn thiếu...
"Tôi có thể hỏi em vài điều không?" Taehyung cẩn thận nói một lần nữa. Jungkook chậm rãi gật đầu trong khi tránh né ánh nhìn của anh. "Nếu họ muốn thoát khỏi em, tại sao lúc đầu họ lại nhận nuôi em? Và em đã từng thử chạy trốn khỏi họ chưa?"
Jungkook suy nghĩ trong vài giây. "Em không hề có cơ hội để chạy trốn. Họ nhốt em trong phòng và theo dõi em gắt gao. Đêm nay là lần đầu tiên mà em có cơ hội để chạy đi khi họ không thể nhận ra", cậu bé nói. Cậu tiếp tục với câu hỏi kia của Taehyung. "Chắc chắn rằng, họ đã từng muốn có một người con trai, nhưng khi em vừa rời khỏi trại mồ côi, họ đã nhanh chóng chán ghét em ngay từ lần gặp đầu tiên và cố để trả em lại, nhưng thật không may là họ đã kí hết lên tờ giấy có nội dung là họ không cần gặp người con nuôi trước khi nhận quyền bảo hộ", cậu bé cẩn thận giải thích.
Taehyung nhăn mày trong khi tỉ mỉ ngắm nhìn cậu bé trẻ hơn. "Tại sao?" anh hỏi, "Em có nổi loạn hay gì không?"
"Không", cậu bé thì thầm, để mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống.
"Thế thì tại sao?"
"Cha mẹ em," cậu bé bắt đầu nói. Không... "Anh biết rồi đấy, họ đã bị sát hại." Xin Chúa, đừng. "Đúng chứ?" Đừng để nó trở thành sự thật. "Đó là do..."
BẠN ĐANG ĐỌC
|dịch| I Need You | VKook |hoàn|
FanfictionV khá nổi tiếng. Mọi người đều biết đến anh. Anh không phải là ca sĩ, diễn viên, vũ công, người mẫu hay bất cứ nghề gì giống vậy. Anh là một nhà tâm lý học. Nếu như có ai đó có thể chữa lành bạn, đó là V. Thậm chí khi anh thành công trong công việc...