Ngày hôm sau, Taehyung chắc chắn anh phải dậy sớm để có thể nấu một bữa sáng ngon miệng cho bản thân anh và Jungkook. Trong khi đang nấu anh, anh đột nhiên bắt đầu suy nghĩ về Jungkook một lần nữa. Cậu bé có thường ăn sáng không? Thật ra thì cậu có thường được ăn một bữa sáng đúng nghĩa không? Khi nào thì họ cho cậu ăn? Họ không hề bỏ đói cậu, đúng chứ? Không, họ không thể. Nhưng, Taehyung vẫn quyết định sẽ làm đồ ăn cho bốn người, phòng trường hợp Jungkook sẽ ăn nhiều hơn anh nghĩ và để cho cậu không cảm thấy phiền lòng về chuyện ấy.
Khi Taehyung hoàn tất việc bày thức ăn ra bàn, anh đi lên phòng mình - nơi mà anh có thể chăm sóc cậu và để cho cậu đánh một giấc thoái mái - để đánh thức Jungkook, còn Taehyung thì ngủ trên ghế sô pha trong đêm đó.
"Jungkook à?" Taehyung khẽ ngâm nga trong khi vuốt ve mái tóc của cậu. "Jungkook, dậy đi nào, tôi đã làm đồ ăn rồi". Jungkook trông có vẻ đã giật mình một chút khi cậu vừa tỉnh giấc, nhưng ngay khi ánh mắt cậu vừa chạm tới đôi mắt của Taehyung, một nụ cười nở rộ trên gương mặt cậu.
"Taehyung", cậu nói khẽ trong khi vẫn cười.
"Đi nào", Taehyung vui vẻ cười đáp lại và kéo cậu dậy.
Jungkook nhìn về phía chiếc giường với một cái nhíu mày hiện hữu trên vầng trán. "Em đã ngủ trên giường của anh sao?" cậu bé hỏi, đầy bối rối. "Em không nhớ mình đã thiếp đi trên đó."
Taehyung cười khúc khích vì vẻ bối rối của cậu bé. "Tôi biết, tôi muốn em ngủ được thoải mái hơn nên tôi đã đưa em lên giường", anh nói với một nụ cười. Đôi môi của Jungkook hé mở, nhưng trước khi cậu có thể nói được điều gì, anh đã nhanh chóng nói thêm "nhưng tôi đã ngủ ở trên ghế sô pha nên là, đừng có lo lắng quá".
"Không phải vậy", Jungkook nói. "Ghế sô pha cũng thoải mái mà, anh không cần phải làm thế đâu, nhưng cảm ơn", Taehyung đột nhiên thấy nụ cười ngại ngùng của Jungkook trông cực kỳ dễ thương hơn bao giờ hết và không thể ngăn bản thân cùng nở nụ cười với cậu bé.
Cả hai cùng ngồi xuống chiếc bàn đã được Taehyung trang trí với thức ăn và hai người bắt đầu dùng bữa. Đầy tinh tế, Taehyung ngắm nhìn cậu bé đói bụng để xem coi cậu có thể ăn được bao nhiêu. Anh có thể đánh giá xem cậu ăn được nhiều hay ít và thật ra thì cậu đang đói đến mức nào. "Tôi cần phải đi ra ngoài trong một lúc, nhưng em có thể ở lại đây trong thời gian đó, được chứ?" Taehyung hỏi trong bữa ăn. "Em có thể ở lại đây bao lâu em muốn, nhưng đừng rời đi khi tôi không có ở nhà, được không?" anh hỏi để có thể đảm bảo an toàn cho cậu bé.
Cậu bé gật đầu và cười với anh. "Cảm ơn, hyung".
Taehyung nở một nụ cười hài lòng với cậu.
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau xem vài chương trình ti vi cho tới khi đều quá chán để xem tiếp. Không một ai trong hai người muốn dán mắt vào màn hình quá lâu, và quyết định thay vào đó sẽ chơi vài trò chơi. Taehyung mang những lá bài ra và cả hai cùng nhau chơi trong một lúc. Taehyung thậm chí còn chỉ cho cậu bé có mái tóc tối màu một vài trò chơi mới, và cả một vài mẹo vặt, khiến cho cậu bé phải bật cười rất nhiều lần.
BẠN ĐANG ĐỌC
|dịch| I Need You | VKook |hoàn|
FanfictionV khá nổi tiếng. Mọi người đều biết đến anh. Anh không phải là ca sĩ, diễn viên, vũ công, người mẫu hay bất cứ nghề gì giống vậy. Anh là một nhà tâm lý học. Nếu như có ai đó có thể chữa lành bạn, đó là V. Thậm chí khi anh thành công trong công việc...