"Chúc anh ngủ ngon Jimin hyung".
Ngay khi Jungkook vừa quay lại phía sau, Taehyung đã gần như dán sát lên mặt cậu. "Có phải em vừa nói hyung không?" anh nhếch mép cười khi chồm đến ôm lấy người trẻ hơn một lần nữa. Jungkook thậm chí còn chẳng buồn trả lời và chỉ biết dìu đưa Taehyung về lại phòng.
Cậu vẫn nghĩ người kia sẽ buông cậu ra khi cậu đỡ anh nằm xuống giường, nhưng cậu đã sai, vì cậu thậm chí còn bị kéo lên ngồi hẳn trên người của chàng trai kia. Taehyung không hề quan tâm đến bất cứ điều gì khi anh khóa lấy vòng eo của Jungkook bằng đôi chân của mình và bắt đầu hôn cậu một lần nữa. "H-Hyung, người anh toàn mùi rượu không à", người trẻ hơn rên rỉ. Nhưng cậu vẫn muốn được hôn lấy anh. Và anh cũng thế, nhưng cậu đã nhanh chóng rời đi ngay khi Taehyung có ý định chạm vào cậu lần nữa. "Dừng lại ngay đi Taehyung, anh nên đi ngủ thôi", cậu yêu cầu, hoàn toàn bỏ mặc những tiếng rên rỉ của anh. "Nếu như anh không đi ngủ ngay bây giờ thì em sẽ rời khỏi phòng và ngủ qua đêm trên ghế sô pha", cậu đe dọa, điều đó khiến cho Taehyung ngưng ỉ ôi ngay lập tức và giả vờ như thể anh đã ngủ say sưa chỉ ngay trong vài giây ngắn ngủi. Jungkook bật cười khúc khích bởi sự đáng yêu của người hyung của cậu và nằm xuống giường sau khi thay chiếc áo len và quần tây của cậu ra. Cả cơ thể của Jungkook cuối cùng cũng được lành lặn; Taehyung đã đưa cậu đến gặp bác sĩ vào đầu tuần này, và thật may là chẳng có vết thương nào đáng nghiêm trọng trên người cậu, chỉ có hàng ngàn những vết bầm chẳng hề tốt cho sức khỏe chút nào, và cậu cũng không bị mắc bất cứ dịch bệnh nào. Sau thời gian một tuần điều trị tại bệnh viện, cơ thể của Jungkook đã có dấu hiệu cải thiện hơn, điều đó khiến cậu hạnh phúc khôn cùng và cậu cảm thấy mình như thư thái hơn rất nhiều. Cậu gần như đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
"Bùm!" Taehyung đột ngột hét lên, khiến cho Jungkook có chút giật mình khi cậu còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình. "Em đã bị lừa! Tôi thật ra chẳng có ngủ đâu", anh khúc khích cười, khiến cho trên gương mặt của Jungkook nở rộ một nụ cười tươi và một tiếng cười nhẹ bật ra từ môi cậu khi nhìn thấy một màn trình diễn aegyo hiếm có từ người lớn hơn.
Một tiếng rên trầm thốt ra từ đôi môi Taehyung khi anh vừa thức dậy. Anh rất muốn mở mắt ra, nhưng cơn đau đầu kia thực chẳng đáng đùa chút nào. Trước kia Taehyung chưa từng say đến mức đó; lượng cồn nhiều nhất mà anh từng uống chỉ đơn thuần là một cốc bia, không hơn không kém. Tuy nhiên, ngày hôm qua, anh đã uống nhiều hơn thế, rất nhiều, anh có thể biết điều đó. Cả cơ thể của Taehyung chẳng thể nào tiếp nhận được lượng rượu ấy, và việc uống nhiều hơn bình thường (so với vài lúc mà anh thực sự uống rượu ấy) gần như đã giết chết đầu óc của anh vào ngày hôm sau.
"Hyung?" Jungkook cẩn thận nói khi cậu ló ra từ sau cánh cửa. Taehyung ngẩng đầu dậy để xem cậu bé đang muốn nói gì. "Em đã làm cho anh một ít canh để giải rượu", cậu gần như đang thì thầm, như thể cậu cần phải hành động thật cẩn thận khi ở gần người lớn hơn. Taehyung chẳng hiểu được vì sao cậu lại hành xử như thế. Có phải ngày hôm qua anh đã làm điều gì kì lạ không? Anh không thể nào nhớ được hết mọi thứ sau khi Jungkook rời đi đến nhà vệ sinh, để anh có thể nhớ ra được chắc phải mất cả đời quá. Hay là cậu có những biểu cảm như thế chỉ vì người say là anh thôi không?
BẠN ĐANG ĐỌC
|dịch| I Need You | VKook |hoàn|
FanfictionV khá nổi tiếng. Mọi người đều biết đến anh. Anh không phải là ca sĩ, diễn viên, vũ công, người mẫu hay bất cứ nghề gì giống vậy. Anh là một nhà tâm lý học. Nếu như có ai đó có thể chữa lành bạn, đó là V. Thậm chí khi anh thành công trong công việc...