Hai chàng trai cùng trao cho nhau một nụ cười ấm áp. Taehyung phải thừa nhận rằng, anh thực sự cực kỳ thích cậu bé này. Cách mà mọi chuyện diễn ra hoàn toàn vượt quá những kiến thức mà anh có. Anh không biết bằng cách nào nào hoặc từ khi nào mọi thứ trở nên như thế này, nhưng anh chắc chắc một điều rằng: chuyện đó đã hoàn toàn xảy ra. Anh quả thực có tình cảm với Jeon Jungkook. Cậu bé thực quá dễ thương đối với anh. Lại còn quá tốt đẹp. Quá ngọt ngào. Quá chu đáo. Cậu bé còn quá... xinh đẹp. Và mạnh mẽ nữa. Dù cho có phải trải qua biết bao nhiêu biến cố, cậu bé vẫn luôn nở nụ cười. Cậu bé vẫn luôn tồn tại. Làm cách nào? Làm cách nào mà cậu có thể làm được như thế? Sau tất cả những nỗi đau mà cậu phải chịu? Đó quả là một điều bí ẩn, thậm chí là với cả Taehyung. Làm cách nào mà cậu trai bé nhỏ này có thể mạnh mẽ đến thế? Taehyung đã hoàn toàn xúc động đến tận tâm can, và cả ấn tượng nữa. Đây có phải là lúc mà tôi bắt đầu có những rung động nhẹ nhàng với em không? Không, có lẽ là ngay từ lúc tôi bắt đầu biết đến em, hoặc là khoảng thời gian sau đó chút ít.
"Được rồi, đã trễ rồi. Đi ngủ thôi nào", Jungkook thì thầm khi cậu bé dẫn theo Taehyung tới phòng tắm nơi cả hai sẽ đánh răng, và cuối cùng thì Jungkook cũng có được một chiếc bàn chải cho riêng cậu sau khi cậu và anh đến cửa hàng mua sắm, rồi cả hai cùng về phòng ngủ. Taehyung cởi chiếc áo trên người ra, và anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Jungkook lướt qua phần thân trên trần trụi của mình. Và điều đó khiến cho bên mép của anh nhếch lên thành một nụ cười nguy hiểm, nhưng anh chỉ im lặng bước lên giường.
"Em không cần phải mặc áo lúc đi ngủ đâu", anh cam đoan với người trẻ hơn. "Ý tôi là, không có gì phải che giấu cả". Taehyung biết, có lẽ chính những vết thương kia là thứ khiến cho cậu bé cảm thấy bất định, hoặc có lẽ là cảm thấy thiếu an toàn, nhưng anh không hề muốn cậu có những cảm nhận đó. Anh muốn cậu cảm thấy bình ổn, thoải mái và được chở che khi có anh ở bên,
Nhưng Jungkook đã tiếp nhận từng câu chữ của Taehyung và cũng bắt đầu cởi chiếc áo của mình ra. Taehyung xém nữa đã há hốc miệng, nhưng rồi lại ngăn cái biểu hiện đó lại. Anh thực sự muốn tát thẳng vào đầu óc mình một cái thật mạnh để ngăn bản thân khỏi bật khóc. Anh chưa từng thấy thân thể của một ai đó lại có nhiều vết bầm tím đến mức này trước kia. Điều đó khiến cho trong anh dâng lên một nỗi lo lắng to lớn. "Em biết không? Ngày mai tôi sẽ đưa em đến gặp bác sĩ để chắc chắc rằng mọi thứ trên cơ thể em đều ổn, được chứ?" anh đề nghị khi đang nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của cậu để giúp cho cậu được thoải mái hơn.
"Nhưng rồi họ sẽ hỏi em chuyện gì đã xảy ra, hoặc còn nhiều điều tệ hơn thế nữa", cậu bé nói đầy lo lắng, "có thể họ sẽ nghi ngờ đó là do anh gây ra".
Một nụ cười nở trên đôi môi của Taehyung. "Cảm ơn em vì đã quan tâm tới tôi, nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu em nói rằng em vừa mới gặp tai nạn. Hoặc em cũng có thể nói em đã một vài kẻ xấu trên đường nhưng lại không thể nhận dạng chúng được, nói với họ em vừa bị ngã, hoặc đâm vào thứ gì đó khi chạy, và vân vân", anh giải thích. Và có vẻ như Jungkook đang bị lời nói của anh làm cho lung lay. "Đi nào Jungkookie, tôi chỉ muốn biết rằng em đang ổn mà thôi. Nếu là em, liệu em có muốn đưa tôi tới bệnh viện không khi cả người tôi đang ngập tràn những vết thương và có khả năng cơ thể tôi đang gặp phải những vấn đề nghiêm trọng?"
BẠN ĐANG ĐỌC
|dịch| I Need You | VKook |hoàn|
FanfictionV khá nổi tiếng. Mọi người đều biết đến anh. Anh không phải là ca sĩ, diễn viên, vũ công, người mẫu hay bất cứ nghề gì giống vậy. Anh là một nhà tâm lý học. Nếu như có ai đó có thể chữa lành bạn, đó là V. Thậm chí khi anh thành công trong công việc...