Chương 49: Nam nhân đều không đáng tin

2.4K 59 0
                                    

Nhìn nhìn bộ dáng xấu hổ của Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Vô Thương thật sự không đành lòng nhìn xuống, vì thế mở miệng giúp hắn giải vây: "Tại hạ cho rằng việc giải trừ hôn sự, chỉ có thể từ đương sự giải quyết, hoàng thượng ban thưởng hôn, không quá vài ngày lại đem hôn sự hủy đi, nếu là truyền ra ngoài, khó tránh khỏi tổn hại tới uy danh của hoàng thượng."

Nhìn nhìn Hiên Viên Vô Thương kia không đứng về phía bản thân mình, mỗ nữ rất là tức giận, ta đây chính là vì tương lai của hai ta có được không? Cư nhiên không giúp ta nói chuyện!

Hiên Viên Mặc nghe xong lời hắn nói, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nhẹ nhàng gật đầu: "Tại hạ cũng cho rằng như vậy!"

Chỉ để lại Vũ Văn Tiểu Tam một mình hờn dỗi, tà ngắm hai người kia, càng nhìn càng bốc hoả. Nếu không phải hôm qua nàng không thành công khi làm cho Hiên Viên Ngạo hưu mình thì hôm nay sao nàng phải phí nhiều nước miếng với Hiên Viên Mặc như vậy chứ?

Hiên Viên Vô Thương này không hỗ trợ cho nàng thì thôi, còn giúp Hiên Viên Mặc tìm lý do! Hừ, không cần hắn nữa!

Nàng quyết định, kể cả có đi thông đồng với con heo Hiên Viên Ngạo kia đi nữa thì cũng không bao giờ để ý tên Hiên Viên Vô Thương hai mặt này. Ngày hôm qua còn muốn nàng gả cho hắn, hôm nay liền đá chân sau của nàng!

Nếu tên tiểu tử Hiên Viên Triệt kia ở đây, tuyệt đối sẽ không đối nghịch với nàng!

Càng nghĩ càng tức giận! Mỗ nữ đứng lên, hung hăng trừng mắt hai người bọn họ: "Hai vị huynh đài cứ tiếp tục ở đây mà thông cảm cho Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của chúng ta đi, tiểu đệ đi trước, cáo từ! Sau này....... Không....... Không hẹn gặp lại!"

Dứt lời cũng không chờ bọn họ đáp lời, tức giận đạp cửa đi ra ngoài, đi tới cửa, thấy Tiểu Nguyệt đang lộ vẻ háo sắc với Đình Vân một tiếng điên cuồng hét lên: "Nhìn cái gì vậy! Đi mau! Nam nhân đều là những kẻ không đáng tin! Mau đi với công tử ngươi cùng nhau tìm việc vui đi!"

Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng nhìn nhìn tiểu thư nhà bọn họ, lại chịu cái gì kích thích rồi hả? Tuy kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đuổi kịp.......

Đầu Đình Vân lờ mờ, hai mắt biến thành màu đen trước phản ứng của nàng, nam nhân đều không đáng tin?! Hình như tam vương phi ngài mới là người làm cho người ta không đáng tin, nữ nhân mà suốt ngày nghĩ muốn vượt tường mới tương đối không đáng tin cậy đi?

Phòng trong hai nam nhân liếc nhau, nhìn ra nha đầu kia là thật tức giận!

Hiên Viên Mặc sờ cái mũi, có chút bất đắc dĩ.......

Hiên Viên Vô Thương khẽ cười một tiếng, lại bưng lên một ly rượu . . . . . Nha đầu kia! Mặc làm sao có thể nghe nàng nói mấy câu mà vội ban ra thánh chỉ hoang đường như vậy chứ? Hắn mở miệng chỉ là vì muốn nói sang chuyện khác thôi, không nghĩ tới lại làm cho nàng tức giận. Nhìn ra phải nghĩ biện pháp tìm nàng giải thích một chút, tiểu nha đầu hay tức giận!

Vũ Văn Tiểu Tam ở trên đường cắm đầu đi tới, càng nghĩ càng tức giận, tên Hiên Viên Vô Thương này, nàng cũng không cần quan tâm đến hắn nữa!

Tiểu Nguyệt nhanh chóng chạy theo, đi theo phía sau nàng, tiểu thư hôm nay đến cùng là làm sao vậy?

"Công tử, đợi ta với......." Tiểu Nguyệt mệt đến thở hổn hển, cũng đuổi không kịp bước chân của nàng, chỉ phải ra tiếng kêu nàng.

Dừng bước lại, hít sâu mấy hơi.......

Quay đầu, nhìn con ốc sên sau lưng kia.......

"Tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?" Tiểu Nguyệt ai oán mở miệng.

Mỗ nữ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, chợt khóe môi giương lên tươi cười đáng khinh cực độ. Nụ cười kia khiến da đầu Tiểu Nguyệt run lên, trong lòng xuất hiện một dự cảm xấu.......

Quả nhiên......."Chúng ta đi dạo thanh lâu!" Cười hì hì phun ra những lời này, bộ dáng lại còn lên mặt.

Tiểu Nguyệt rút rút cái mũi, khóc nức nở mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta nếu đi, vậy thì chết chắc rồi!"

"Không có việc gì! Thánh nhân nói rằng: con người rồi sẽ phải chết, hoặc chết ở thanh lâu, hoặc chết ở trong nhà! Chết ở đâu không phải là đều như nhau sao? Đi thôi đi thôi, mau dẫn đường cho công tử gia nhà ngươi!" Mỗ nữ nói xong cao hứng phấn chấn dắt nàng.

"Người rồi sẽ phải chết, hoặc chết ở thanh lâu, hoặc chết ở trong nhà!" Có một câu nói như vậy sao? Vị thánh nhân ấy nói? Sao nàng lại không biết?

"Chúng ta không mang bạc!" Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống phun ra một câu nói như vậy.

Không mang bạc? Mỗ nữ mím mím môi, tuy rằng không mang bạc, coi thuật lừa gạt của nàng, có thể giải quyết, nhưng là cuộc đời lần đầu tiên dạo thanh lâu, chuyện có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, nàng không có ngân lượng mà tiêu xài, thật mất mặt!

"Được rồi, chúng ta về vương phủ!" Trở về moi tiền của Hiên Viên Ngạo, hì hì.......

"A?" Tiểu Nguyệt không dám tin nhìn nàng, quyết định về vương phủ rồi hả? Thật tốt quá!

Cũng không ngờ rằng, ở góc phố, có mấy tên du côn đã nhắm vào hai người các nàng.......

"Lão đại, nhìn bọn hắn không giống người kinh thành, bắt hay không bắt?" Một nam tử dáng người nhìn giống như con khỉ đáng khinh mở miệng.

Bên cạnh hắn nam tử cường tráng mập mạp đáng khinh cười: "Bắt! Vì sao không bắt! Hai vị này mặt trắng giống đàn bà, đưa đi tiểu quan quán, có thể bán vài quan tiền!"

Vũ Văn Tiểu Tam vung cây quạt ở phía trước đông nhìn tây ngó, đường cái cổ đại rất phồn hoa. Chợt quay đầu, thấy một cô nương thắt khăn tay, ở một bên thẹn thùng e lệ nhìn nàng.......

Ặc....... Này tốt a, thật tốt!

Mỗ nữ cũng rất là ngượng ngùng cầm cây quạt che nửa mặt, che đậy chỉ lộ ra nửa đôi mắt phóng điện với cô nương kia. Đôi mắt đẹp ra sức nháy.......

Ai biết người ta rất là khinh thường đối nàng nhổ một ngụm nước miếng! Ặc....... Này.......

Vũ Văn Tiểu Tam dọc theo tầm mắt của nàng nhìn qua đi....... Sặc....... Hóa ra là đang nhìn Tiểu Nguyệt! Đây là thể loại ánh mắt gì chứ, bày đặt nàng một người phong lưu tiêu sái như vậy thì không nhìn, lại đi nhìn nha đầu Tiểu Nguyệt chết tiệt kia?

Hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái, mỗ nữ rất không cao hứng phe phẩy quạt xếp đi nhanh về phía trước, tức chết nàng rồi!

Tiểu Nguyệt ở sau lưng nàng bất đắc dĩ mím môi, tiểu thư của ta, Lão Nhân Gia ở trên mặt dính hai cái râu kia, người ta có thể coi trọng ngươi mới là lạ rồi!

Cho đến khi hai người đi đến giữa đường nhỏ, Vũ Văn Tiểu Tam mới giựt mình thấy không thích hợp, thế nào luôn cảm giác hình như có người đi theo các nàng?

Liếc mắt quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên ở ngay góc rẽ có mấy người đang nhìn chằm chằm các nàng.......

Mi nhéo một cái, khóe môi gợi lên một chút cười lạnh.......

Chợt râu giả kia do nàng cười nên bị rơi xuống một nửa, thoạt nhìn khôi hài cực kỳ.......

Tiểu Nguyệt chỉ vào nàng, cười đến trong mắt tràn đầy nước mắt: "Tiểu thư, râu của ngươi....... Ha ha ha......."

Tiếng cười thật lớn, để cho Vũ Văn Tiểu Tam hận không thể nhét miếng vải vào trong miệng nàng mới tốt!

Quả nhiên, tiếng cười vừa ra, mấy người kia liền nhảy ra.......

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, phía trước cũng xuất hiện vài người bộ dạng giống nhau.......

"Lão đại, hôm nay thật sự là kiếm hời, hóa ra là hai con đàn bà!" Nam tử cao gầy cười hì hì mở miệng, đáy mắt đều hiện lên tia ghê tởm.......

Nam nhân được gọi là lão đại kia ha ha cười: "Quả thật buôn bán lời! Vẫn là tiểu nương tử có vài phần tư sắc! Ha ha......."

Nói xong dựa vào các nàng càng ngày càng gần, Tiểu Nguyệt mới giựt mình thấy các nàng gặp chuyện gì! Sợ tới mức ngửa đầu, miệng mở rộng, không hề báo trước ở bên tai Vũ Văn Tiểu Tam gào khóc lớn: "Tiểu thư, làm sao bây giờ ... ... Tiểu thư....... Oa......."

Bỗng nhiên vừa khóc, làm cho Vũ Văn Tiểu Tam giật nảy mình! Mẹ kiếp, muốn khóc trước tiên có thể báo một tiếng hay không? Rất là căm tức rống giận: "Khóc cái gì mà khóc, tiểu thư nhà ngươi còn chưa có chết đâu!" Bệnh tim đều bị nha đầu này dọa nhảy ra rồi!

Một tiếng rống này làm cho Tiểu Nguyệt sợ tới mức quên cả khóc, ngơ ngác há to mồm.......

"Ha ha....... Lại là người hung hãn! Gia thích!" Nam nhân được gọi là lão đại kia cười thật đáng khinh, rồi sau đó lại nhìn nhìn Tiểu Nguyệt: "Tiểu cô nương, yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, gia sẽ làm ngươi thật thoải mái, bất quá....... Nếu không nghe lời, hừ hừ....... Xong việc gia liền bán các ngươi vào thanh lâu!"

Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh, thật không? Dám có ý đồ với Vũ Văn Tiểu Tam nàng, thực là con mẹ nó chán sống!

Chỉ thấy mỗ nữ ném cây quạt trong tay đi, rồi sau đó kiều mị mở miệng: "Gia, ngươi nếu có lá gan thì đến đi!"

Hãn phi, bổn vương giết chết ngươi (Người đàn bà đanh đá)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ