Trên khuôn mặt lãnh ngạo của nam tử mang theo một nụ cười hạnh phúc, cầm hồng trù¬(1) cứng nhắc xoay người. Vũ Văn Tiểu Tam không tự chủ nắm chặt đoản kiếm đang cầm trong tay, xoay người theo hắn, cùng nhau khom lưng, cúi đầu về phía ngoài cửa. . . . . .
"Nhị Bái Cao Đường!" Một tiếng hô to vang lên lần nữa, tiếng cười đùa và chúc mừng của các tân khách vẫn vang lên bên tai không dứt.
Chỉ có ánh mắt của đám người Mộ Vân Dật, Phong Cuồng Tiêu trở nên phức tạp. Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt cũng cúi đầu không biết nghĩ cái gì. Mà Hiên Viên Mặc, mặt càng thêm tràn đầy tự giễu.
Hai người xoay người đối mặt với Hiên Viên Mặc, ở trong hôn lễ này, Hiên Viên Mặc vừa làm huynh trưởng và hoàng đế nên ngồi ở vị trí đầu, thay thế thái hậu.
Vũ Văn Tiểu Tam cắn răng thật chặt, nước mắt trên mặt uốn lượn chảy xuống, lần nữa cúi đầu theo Hiên Viên Ngạo. . . . . .
"Phu Thê giao bái!" Giọng nói người chủ hôn vang lên lần nữa, bên trong đều là vui vẻ nồng đậm, hôn lễ này cũng sắp kết thúc.
Môi mỏng lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo thoáng ánh lên tia cười yếu ớt, quay đầu nhìn nàng. . . . . .
Chưa có trở về! Vẫn chưa trở về! Lòng của nàng đã từ từ lạnh xuống. . . . . .
Quay đầu, đối mặt với Hiên Viên Ngạo. Hiên Viên Ngạo cúi đầu, Vũ Văn Tiểu Tam không nhúc nhích. . . . . .
Ở trong lòng thầm đếm: ba!
Hai!
Ngay khi mọi người trong buổi lễ có chút không hiểu, thậm chí bắt đầu châu đầu ghé tai. Đây là cái tình huống gì? Vì sao tân nương lại bất động?
Trong nội tâm Hiên Viên Ngạo trở nên hồi hộp, quả đấm nắm chặt, không phải là nàng muốn đổi ý đấy chứ?
Người chủ hôn nhìn cảnh tượng lúng túng này, mở miệng lần nữa nhắc nhở: "Phu thê giao bái!"
Một!
Cười khổ một tiếng, đang muốn đâm nhanh đoản kiếm xuống cơ thể mình. Đúng lúc này, ở cửa vương phủ vang lên một giọng nói suy yếu lại mang theo kiên định: "Ta đã trở về!"
Nghe giọng nói quen thuộc, nàng nhanh chóng tháo xuống khăn cô dâu trên đầu. Mà trên khuôn mặt xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt, ngơ ngác nhìn nam tử ở cửa. . . . . .
Quần áo lam lũ, vết máu loang lổ, trên mặt như bạch ngọc đều là vết bẩn và một vài vết máu, không nhìn ra một chút phong thái của mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ. . . . . .
Hắn từ từ ngồi thẳng lên, vứt bỏ thanh nhuyễn kiếm đang cầm trong tay để chống đỡ thân thể. Trên cánh môi như hoa anh đào kéo ra một nụ cười khẽ, giang hai cánh tay, đáy mắt hàm chứa thâm tình, nhìn nữ nhân mà mình yêu thích: "Ta đã trở về!"
Nụ cười như hoa, nở rộ trên khuôn mặt đẫm lệ. . . . . . Nàng buông hồng trù trong tay, chạy như bay về phía hắn, đoản kiếm trong ống tay áo nhuộm máu tươi trên tay nàng, chảy xuống trên mặt đất. . . . . .
Nàng ôm hắn thật chặt, để nước mắt trên mặt tùy ý lan tràn, nghẹn ngào mở miệng: "Chàng đã trở về!"
Hắn ôm lại nàng thật chặt, bàn tay đều là vết bẩn lại nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng: "Ta đã trở về!"
Đôi mắt tà mị như hoa đào chăm chú nhìn đoản kiếm nhuốm máu ở trên đất, đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn kịch liệt. Nếu hắn tới trễ một chút, chỉ trễ một chút nữa. . . . . . thì hắn đã vĩnh viễn mất đi nàng!
Một vương phi mặc quần áo cẩm tú hoa lệ và một tên nam tử ăn xin độc nhất vô nhị, cứ như vậy ở chung một chỗ mà ôm nhau thật chặt. . . . . .
——"Chàng đã trở về!"
——"Ta đã trở về!"
Không có đột ngột, nếu có thì chỉ là thâm tình nồng đậm. . . . . .
Không có hoa tươi, lại giống như có hoa tươi đầy trời hơn hẳn. . . . . .
Mặc dù mọi người không biết là chuyện gì xảy ra, thậm chí cũng không nhận ra người mặc quần áo rách rưới đó là ai. Nhưng nhìn một màn này, đáy mắt đều không tự giác dính vào một chút lệ quang. . . . . .
Hiên Viên Ngạo ngây người đứng ở giữa đại đường, nhìn đoạn kiếm trên đất, khóe môi kéo ra một nụ cười khổ. . . . . .
Dù nàng chết, cũng không nguyện gả cho hắn!
Nắm một đầu hồng trù trong tay, một đầu hồng trù khác bị gió nâng lên, rơi vào trong chậu than ở cửa, cháy từng chút thành tro tàn, làm tim của hắn như bị lăng trì từng chút một. . . . . .
"Phốc. . . . . ." Một ngụm máu tươi dính vào Hồng Y. . . . . .
"Ngạo!" . . . . . .
"Hoàng huynh!" . . . . . .
"Hoàng huynh!" . . . . . .
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở bên cạnh, nhìn nam tử nằm ở trên giường. Trên gương mặt tuyệt mỹ kia có ba vết thương, giờ phút này đôi mắt tà mị như hoa đào đang nhắm thật chặt. . . . . .
Bàn tay trắng nõn không tự chủ xoa nhẹ vết thương trên mặt hắn: "Thương Thương, thật khờ!"
Nghĩ tới, nước mắt ở khóe mắt lại không tự chủ mà rơi xuống, nàng vội vàng lau sạch sẽ.
Đúng lúc này, Liên Hoa đẩy cửa vào, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở mép giường, cười nói: "Vương phi không cần lo lắng, một lát nữa vương gia sẽ tỉnh!"
Ngày đó, bọn họ muốn đi vào tìm vương gia, nhưng không ngờ vương gia đoán được bọn họ sẽ không tuân theo mệnh lệnh, cho nên đã bày ra trận pháp ở lối vào khu rừng. Bọn họ bị vây mấy ngày, gấp đến độ bể đầu sứt trán, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy vương gia đi ra!
Sau khi đi ra, chưa kịp nghỉ ngơi, cũng không kịp nói gì với bọn họ, liền lật người nhảy lên lưng ngựa, một đường bay nhanh mà về!
Toàn bộ sáu ngày dọc đường đều không ngủ đêm nào, không ăn không uống lên đường, chết vài con ngựa, rốt cuộc chạy về. . . . . .
Thậm chí hoàn toàn cũng không để ý tới hình tượng của mình, cứ bẩn thỉu như vậy chạy trở lại, nhưng Vương Gia nhà bọn họ thích sạch sẽ nghiêm trọng đó!
Ngạo Vương Gia hộc máu té xỉu, sau khi vương gia nhà bọn họ thương thế ổn định, liền giao máu xà vương cho thất vương gia, để thất vương gia phối ra thuốc giải, cuối cùng chống đỡ không nổi mà hôn mê bất tỉnh. . . . . .
"Ừ, ta biết rồi!" Vũ Văn Tiểu Tam cũng cười ngọt ngào, ngự y nói Thương Thương chỉ là sức cùng lực kiệt, lại tổn thương tới gân cốt, cho nên mới chống đỡ không nổi mà té xỉu, tu dưỡng một thời gian là tốt thôi.
Nhưng vào lúc này, lông mi người trên giường run rẩy, cặp mắt như hoa đào từ từ mở ra, mang theo một chút hơi thở mông lung, thoạt nhìn vô cùng dễ thương!
Vũ Văn Tiểu Tam giống như đùa dai, đem đầu mình tiến tới, le lưỡi một cái. . . . . .
Ai ngờ lại bị tay hắn hung hăng ấn đầu xuống, một nụ hôn mang theo mùi máu tươi đánh tới. . . . . .
Liên Hoa ngẩn ngơ, vội vàng để đồ trên tay xuống, lui ra ngoài. Không phải chứ, vừa tỉnh lại đã hành hạ bọn người hầu bọn họ như vậy rồi!
Vừa hôn xong, nàng liền ngồi dậy, sờ sờ mặt của hắn, mắt đẹp dính vào chút lệ quang: "Ta cho là chàng không trở lại, vậy ta cũng chỉ có thể mang theo bảo bảo đi địa phủ tìm chàng rồi!"
Hắn bắt lấy bàn tay đặt ở trên mặt mình, cắn răng mở miệng, giọng nói vô cùng kiên nghị: "Ta nhất định sẽ trở lại!"
"Ừm! Hoan nghênh trở lại!" Giương môi cười khẽ.
. . . . . .
"Tiểu Nguyệt cô nương!" Đình Vân đỏ mặt, ấp úng đứng ở trước mặt của Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt nhìn tên này một chút, rất không khách khí liếc mắt: "Có chuyện gì sao?" Mặt mũi đã đỏ giống như mông khỉ rồi, đây là muốn làm gì?
"Cái đó, ta...ta....ta gần đây. . . . . . Không phải, ta. . . . . ." Hai bàn tay của Đình Vân ở phía sau, cầm một cành hoa. Cái này là Trầm trang chủ dạy hắn, nói cô nương nào cũng thích cái này. Nhưng nhìn nàng lại ngượng ngùng thổ lộ, vừa đến thời khắc mấu chốt, đầu lưỡi hắn liền thắt lại!
"Ngươi gần đây thế nào vậy hả? Không lẽ bị cà lăm rồi sao?" Tiểu Nguyệt càng ngày càng có phong phạm của Vũ Văn Tiểu Tam rồi.
Sau ót Đình Vân xuất hiện một vệt đen, tại sao hắn cảm thấy Tiểu Nguyệt giống như
thay đổi, trở nên rất kỳ quái? Là hắn suy nghĩ nhiều sao? "Ta gần đây không có cà lăm, ta chỉ là, chỉ là. . . . . ." Vừa nói mặt lại càng đỏ hơn.
Đúng lúc này, Liên Hoa tự đi từ tiền viện đến, nhìn cành hoa trên tay Đình Vân, mặt hắn liền tối sầm lại! Đi nhanh mấy bước lên phía trước: "Tiểu Nguyệt, nàng ở nơi này sao, vương phi đang tìm nàng đó!"
"Cái gì? Tiểu thư tìm ta có chuyện gì không?" Mấy ngày nay không phải trong mắt tiểu thư chỉ có một mình Hi vương gia thôi sao? Làm sao sẽ tìm nàng đây!
"Không có nói!" Vẻ mặt Liên Hoa lạnh nhạt nói dối, nhưng không hề nhìn ra sơ hở.
Mặc dù Tiểu Nguyệt cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gãi gãi cái ót, giống như rất buồn bực đi tới phòng của tiểu thư. . . . . .
Đình Vân nhìn theo bóng lưng của nàng, nghẹn lại lời nói chưa nói xong. Sắc mặt lãnh khốc biến thành xanh mét, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Liên Hoa một cái: "Ngươi không thấy ta đang. . . . . ."
Vừa nói cũng không có ý nói xong nửa đoạn dưới, đỏ mặt cắn răng nhìn hắn. Ngờ đâu trên khuôn mặt lạnh nhạt không có chút thần sắc nào của người kia, lại nhẹ nhàng mở miệng: "Không thấy!" Hắn cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy có người muốn giành người yêu với hắn!
"Ngươi! Liên Hoa, ngươi có phải là huynh đệ hay không?" Đình Vân rốt cuộc phát hiện có chỗ không đúng, mấy ngày vương gia trở lại dưỡng thương, tên này luôn đối nghịch với hắn, hơn nữa luôn vô cùng đúng dịp phá vỡ các cơ hội thổ lộ của mình!
"Huynh đệ so với nương tử, nhằm nhò gì!" Nhẹ nhàng nói xong, liền đuổi theo bóng lưng của Tiểu Nguyệt. Nếu thật để cho Tiểu Nguyệt đi vào, bị Vương Gia mắng, thì mình cũng không có quả ngọt để ăn.
Đình Vân đứng sững sờ tại chỗ mấy giây, suy nghĩ câu nói kia của hắn, nương tử? Có ý gì? Hắn ta lấy vợ khi nào, sao hắn không biết?
Đúng lúc này, Liên Vụ vững vàng sải mấy bước tới đây, nhìn tên kia đến bây giờ vẫn ngây ngốc, chưa làm rõ được tình hình, lắc đầu một cái đánh thức hắn: "Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không nhìn ra sao, Tiểu Nguyệt cũng bị Liên Hoa để ý rồi?"
Vẻ mặt Đình Vân vẫn sững sờ trong trạng thái tự hỏi, nhớ lại đủ loại tình hình mấy ngày nay. Sau một hồi lâu, khuôn mặt lành khốc sau khi hiểu ra liền đen đến liều mạng, hung hăng nắm chặt cành hoa trong tay, dùng nội lực bóp nát!
Cắn răng: "Liên Hoa đáng chết! Lão tử không để yên cho hắn đâu!"
Nói xong xoay người bước thật mạnh để rời đi!
Liên Vụ khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn bóng lưng của hắn, có lầm lẫn không? Đây là lời nói của Đình Vân hũ nút sao?
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt. . . . . ." Liên Hoa đi theo phía sau cái mông, mỗ thị nữ, trên khuôn mặt lạnh nhạt tràn đầy nụ cười.
"Ách, Liên Hoa, sao á?" Bây giờ quan hệ của hai người bọn họ đã là bằng hữu rất thân, cho nên thái độ đối với hắn cũng không tệ.
"Lúc nãy ta nhớ nhầm, không phải vương phi tìm nàng đâu." Mỗ ám vệ tiếp tục bịa chuyện.
"À?" Tiểu Nguyệt buồn bực gãi đầu một cái, cho tên này một cái liếc mắt "Trí nhớ của ngươi cũng quá kém đi? Lớn tuổi rồi?"
Ặc, Liên Hoa nhìn bộ dáng gãi đầu đáng yêu của nàng, đầu tiên là vui mừng, nghe tiếp đoạn sau lời nàng nói, khóe miệng có chút giật giật: "Tiểu Nguyệt, thật ra thì ta còn rất trẻ tuổi, so với nàng thì lớn hơn ba tuổi, nhưng Đình Vân so với nàng lớn hơn bốn tuổi!"
Cho nên hai ta là tuyệt phối, cái lão nam nhân Đình Vân đó không thích hợp với nàng đâu!
"Ách, ngươi nói Đình Vân cái gì?" Không nói chuyện gần đây Đình Vân thật sự rất kỳ quái, thường đột nhiên chạy đến trước mặt nàng, đỏ mặt ấp úng không biết muốn nói cái gì, nhưng lại không nói cái gì, có chút buồn bực mở miệng "Ngươi có biết Đình Vân gần đây thế nào hay không?"
Sắc mặt Liên Hoa lập tức cứng đờ, có chút hối hận mình ăn nói tùy tiện, nói đến Đình Vân làm cái gì! Chợt, linh cơ vừa động, mở miệng cười: "Gần đây hắn thích một vị cô nương, cho nên mới tới tìm ngươi!"
Lời nói dối này tác dụng cực kỳ tốt! Vừa không phải là nói dối, vừa có thể hãm hại Đình Vân.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tiểu Nguyệt liền tối sầm. Hắn thích một vị cô nương, tìm đến nàng làm cái gì? Chẳng lẽ là vì muốn khoe khoang với nàng, nói vị cô nương kia so với Tiểu Nguyệt nàng có nhiều ưu điểm hơn, không để cho nàng còn tiếp tục mơ tưởng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?
Nhìn sắc mặt Tiểu Nguyệt càng ngày càng khó coi, Liên Hoa biết mình đã nói dối thành công, ở đáy lòng làm một tư thế chiến thắng!
Lông mày mỗ thị nữ nhíu chặt, nổi giận đùng đùng đi tới phòng của mình, sau đó cầm một bọc quần áo chạy ra, rồi phóng tới phòng của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
"Aizz, Tiểu Nguyệt, ngươi làm sao á?" Không phải là tức giận nên muốn rời nhà trốn đi chứ? Chẳng lẽ trong lòng của nàng, Đình Vân thật sự quan trọng như vậy sao?
Chú thích:
(1) Hồng trù: là lụa đỏ mà tân nương và tân lang hay cầm vào đám cưới thời xưa
"Ta đi tìm tiểu thư nhà chúng ta!" Thật là tức chết nàng, Tiểu Nguyệt nàng rất kém cõi sao? Đình Vân đáng chết này, không thích nàng coi như xong đi, thích người khác còn tìm nàng khoe khoang!
Ặc, tìm vương phi làm cái gì? Còn mang theo bọc quần áo, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Tiểu Nguyệt, vương gia cũng ở đây, ngươi không sợ sao?"
Mỗ thị nữ ở trước mặt đang nổi giận đùng đùng, bỗng bước chân hơi ngừng lại một chút, do dự một hồi lâu, rồi sau đó kiên định tiếp tục đi về phía trước: "Sợ cũng phải đi! Hiện tại tâm tình bọn họ rất tốt, có lẽ sẽ không phạt ta!"
Nói xong không đợi Đình Vân đáp lời, đã sắp nhanh chóng vọt vào phòng Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương. . . . . .
. . . . . .
"Thương Thương, có đói bụng không?" Nhìn một chút thức ăn trên bàn Liên Hoa vừa mới đưa tới.
"Đói!" Trong mắt tràn đầy lệ quang trong suốt nhìn nàng "Nhưng trên người của người ta bị thương, không nhấc lên nổi."
Nàng tự mình giúp hắn bôi thuốc, làm sao sẽ không biết vết thương của hắn chằng chịt? Cười khẽ một tiếng, xới cơm thật tốt rồi mang tới, đỡ hắn dậy dựa vào trên người mình. Trong lòng thầm than, thoạt nhìn thân hình tên này thon dài, không một chút thịt dư, lại có thể nặng như vậy!
"A, há mồm ăn cơm. . . . . ." Giống như dỗ một đứa bé.
Hiên Viên Vô Thương vui vẻ há miệng, đem từng muỗng cơm nàng đút nuốt xuống, một tay sờ sờ bụng của nàng: "Tam nhi, nàng nói một đứa bé lớn như vậy, sao cái bụng nhỏ này có thể chứa nổi đây? Hơn nữa đứa bé đều thật dài, tại sao bụng của nàng lại tròn tròn như vậy?"
Trước kia hắn cũng nhìn thấy qua không ít phụ nữ có thai, nhưng không có hứng thú muốn biết những vấn đề này. Bây giờ là đứa bé của hắn sắp sinh ra đời, cho nên trong lòng tò mò bị vấn đề này hấp dẫn.
"Ặc, cái vấn đề này có chút phức tạp. . . . . ." Lại nói nàng rất dốt về môn sinh học, hơn nữa nàng đối với môn này một chữ cũng không biết, làm sao nàng biết mang thai như thế nào? Còn tại sao lại tròn? Rồi về cuống rốn thì nàng lại càng thêm hoàn toàn không hiểu.
"Tam nhi cũng không biết?" Hắn nghẹo đầu, mặt đầy không hiểu nhìn nàng.
Mỗ nữ lập tức liền giống như mèo xù lông lên: "Ai nói? Ta cho chàng biết, Vũ Văn Tiểu Tam ta không có cái gì là không biết, không có gì làm không được! Vấn đề đơn giản như vậy, ta làm sao có thể không biết chứ! Bởi vì trước khi đứa bé ra đời, nó còn là một cái trứng, trứng đều là hình tròn? Cho nên bụng của ta nhìn tròn thôi!"
Bộ dáng Vũ Văn Tiểu Tam rất nghiêm chỉnh, nói ra suy đoán của mình. Thật ra thì trong lòng đã có chút lấm tấm mồ hôi, luôn cảm giác mình nói có điểm quái dị.
Sau ót Hiên Viên Vô Thương cũng xuất hiện một vệt đen, trên ót có thêm một cái dấu chấm hỏi to đùng: "Tam nhi, vậy sau khi nàng sinh ra, là đứa bé hay vẫn là trứng?"
Lần này sắc mặt mỗ nữ lập tức trở nên khó coi: "Chàng nói hươu nói vượn cái gì đó, nhất định là đứa bé chứ. Ta cũng không phải là gà mẹ, sao lại sinh ra trứng!"
Vừa nói lại quên đút cơm cho hắn ăn, lúc nhớ ra, nàng liền động nhưng lại làm hắn hít vào một hơi lãnh khí: "A. . . . . ."
"Ách, Thương Thương, làm sao á? Có phải đụng phải vết thương rồi không?" Lần này nàng liền nóng nảy, vội vàng mở miệng hỏi thăm, cũng không dám cử động nữa.
Cặp mắt tà mị như hoa đào kia hàm chứa lệ quang trong suốt, nhìn nàng: "Ừm! Đụng tới vết thương rồi!"
"Cái đó, ta không động rồi, nhịn một chút, qua một lúc sẽ không đau nữa!" Tại sao nàng cảm thấy những lời này quen tai thế này? Giống như đã người nào đó từng nói qua ở bên tai của nàng.
Khóe miệng của hắn không thể nhận ra co quắp mấy cái, lần nữa làm bộ đáng thương mở miệng: "Người ta thật đói!"
"Ách, đói bụng thì ăn cơm!" Dứt lời liền thành thật đút cơm cho hắn.
Mỗ nam nhân nhíu chặt mày kiếm, bộ dáng đau đớn khó nhịn, đáy mắt lại xẹt qua chút giảo hoạt.
Đúng lúc này, một bóng dáng xông vào rất không đúng lúc: "Tiểu thư!"
Nam tử tuyệt mỹ biến sắc, rất mất hứng nhìn nàng. Tiểu Nguyệt nhận được một ánh mắt sắc bén, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, lòng bàn chân có chút lạnh cả người, nhưng vẫn đánh bạo nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.
"Thế nào?" Dường như nha đầu này đã thật lâu chưa xuất hiện ở trước mặt nàng rồi, được rồi nàng thừa nhận là bởi vì gần đây nàng có chút bỏ rơi nàng ấy.
"Tiểu thư, người giúp Tiểu Nguyệt thay đổi cách ăn mặc có được hay không?" Nói xong lấy bộ y phục 'sương mù lượn lờ' trong bọc quần áo ra, tràn ngập mong đợi nhìn nàng. Đồng thời hàm răng run lập cập, cảm thụ khí lạnh trên người Hi vương gia đang tỏa ra.
"Thay đổi cách ăn mặc? Hôm nay ngươi muốn đi hẹn hò sao?" Vũ Văn Tiểu Tam rất không hiểu nhìn nàng, không có lầm chứ, nàng cũng không nhớ Tiểu Nguyệt thích làm đẹp!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt lúc đen lúc đỏ, dậm chân nói: "Tiểu thư!"
Ách. . . . . ."Ngươi làm sao vậy? Chuột rút sao?" Vũ Văn Tiểu Tam rất thật tâm trêu cợt nàng, nhưng không nghĩ tới sắc mặt nam tử trong ngực mình càng ngày càng đen.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hãn phi, bổn vương giết chết ngươi (Người đàn bà đanh đá)
Historical FictionGiới thiệu: Không phải nàng tán gẫu quá cao hứng một chút sao? Vậy mà trừ tiền thưởng một tháng của nàng rồi hả? Không phải nàng giả vờ đáng yêu một chút sao? Lại thiếu chút nữa bị biến thành Tiểu Tam? Không phải nàng mắng ông trời...