Quyển 2 - Chương 18: Lão tử gọi là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái

1.4K 35 1
                                    


  "Tam vương phi, Thái hậu triệu ngài yết kiến!" Tiểu thái giám báo lại, thuận tiện nhìn một chút Hiên Viên Ngạo đã tỉnh lại chưa? Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tam vương gia là Chiến thần của Hiên Viên đế quốc bọn hắn, cũng không thể cứ thế mà ngã xuống, nếu vậy thì quá thương tâm rồi!

"Cái gì? Không đi! Bổn vương phi đã nói muốn chăm sóc Vương Gia, Vương Gia ngài nói đúng không?" Mỗ nữ nói xong, liền đá lông nheo về phía Hiên Viên Ngạo. Đùa gì thế, giết nàng lần thứ nhất không được, giờ còn muốn giết nàng lần thứ hai sao? Đánh chết nàng cũng sẽ không tự đi chui đầu vào lưới!

Thấy nữ nhân kia đá lông nheo với mình, mỗ Vương Gia lúc đầu chỉ cảm thấy tràn đầy thâm tình. Đột nhiên vẻ mặt trở nên cực kỳ quái dị, biểu tình chuyển sang cực độ vặn vẹo, nghiên cứu nàng một lúc lâu, rồi sau đó mở miệng nói với tiểu thái giám: "Nói với mẫu hậu, vương phi muốn chăm sóc Bổn vương. Đợi khi nào Bổn vương khỏi hẳn, sẽ cùng vương phi đi thăm mẫu hậu."

Hắn hiểu rõ tính khí của mẫu hậu, nếu bây giờ để nàng đi thì không biết có thể trở về nữa hay không? Cho nên dù ánh mắt của nàng làm cho hắn ghê tởm muốn ói, hắn cũng sẽ tạm thời chịu đựng nói một câu giúp nàng!

"Thái hậu nương nương nói rồi, tam vương phi nhất định phải đi. Còn nói xin Tam vương gia yên tâm, Thái hậu sẽ không làm gì tam vương phi!" Tiểu thái giám này nói xong, trong lòng cũng có chút tò mò, không hiểu vì sao Thái hậu có thể đoán được tam vương phi sẽ từ chối, còn để cho hắn chuyển đạt thêm lời này.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu một cái: "Được, bổn vương phi đi theo ngươi!" Nếu Thái hậu nhất định muốn gặp nàng, hiện tại Thương Thương không có ở đây, nàng cũng không chạy trốn được, vậy nàng muốn xem một chút Thái hậu tìm nàng để làm cái gì!

"Vũ Văn Tiểu Tam!" Lông mày Hiên Viên Ngạo nhíu lại nhìn nàng. Hiện tại không phải thời điểm nàng cậy mạnh, hắn không thể nhấc nổi thân thể, nếu mẫu hậu muốn giết nàng, ai cũng không cứu được.

Nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, trong mắt đẹp của nàng tràn đầy cảm kích: "Vương Gia, bổn vương phi cho là nếu đêm qua Thái hậu đã không động thủ, hôm nay chắc cũng sẽ không động thủ!"

Lông mày lãnh ngạo hơi nhíu lại: "Bổn vương đi chung với ngươi!" Nói xong liền muốn đứng dậy, nhưng bởi vì thương thế quá nặng, vừa cử động vết thương liền rách ra, làm cho hắn đau đến đổ mồ hôi lạnh, ngã lại lên giường.

"Ai nha!" Vũ Văn Tiểu Tam chạy tới ấn hắn nằm lại trên giường, "Hiên Viên Ngạo, ta hiểu biết rõ ngươi rất coi trọng nghĩa khí, nhưng dù có coi trọng nghĩa khí thế nào, ngươi cũng đừng liều cái mạng nhỏ của mình. Bổn vương phi phúc lớn mạng lớn, mặc dù không bằng hoàng huynh vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế của ngươi, nhưng muốn một cái thiên tuế cũng không có vấn đề gì!"

Trong ánh mắt cất giấu chút thâm ý nói với Hiên Viên Ngạo đang nhíu mày, lúc này Hiên Viên Ngạo cũng hiểu ý: "Vậy nàng đi đi."

"Ừm!" Tay áo bào to lớn vung lên, xoay người, vẻ mặt lo lắng nhìn thương thế của Hiên Viên Ngạo, mở miệng nói với thái giám, "Đi thôi, mang bổn vương phi đi đi!"

Đợi bọn họ đi ra cửa, âm thanh lãnh ngạo lại vang lên: "Người đâu!"

"Vương Gia!" Một vài thái giám, cung nữ tiến vào.

Hiên Viên Ngạo trầm giọng mở miệng: "Đi thông báo hoàng huynh, nói Thái hậu triệu kiến tam vương phi."

"À? Vương Gia, chuyện này. . . . . ." Thái hậu triệu kiến tam vương phi, liên quan gì đến hoàng thượng?

"Bổn vương sai ngươi đi, ngươi phải lập tức đi ngay, dám chậm trễ Bổn vương sẽ làm thịt các ngươi!" Bên trong mắt lạnh lộ ra vẻ tức giận.

"Dạ! Nô tài tuân lệnh!" Thái giám này sợ đến cả người run lên, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, khí thế của Vương Gia thật là dọa người! Thật là hù chết hắn mà!

. . . . . .

Vào Phượng Tường cung, đã nhìn thấy thái hậu đang ngồi trên vị trí chủ vị: "Nô tì bái kiến Thái hậu!" Nhẹ nhàng thi lễ, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng, không biết lão yêu bà này có làm chuyện bất lợi gì với nàng không nữa?

"Các ngươi cũng đi ra ngoài đi!" Âm thanh Thái hậu giống như già thêm mấy chục tuổi, Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ta.

"Dạ!" Bọn hạ nhân đáp một tiếng, liền từng người một lui ra ngoài, rồi sau đó đóng kỹ cửa điện.

Cửa ải này, trái tim Vũ Văn Tiểu Tam đập chậm lại một nhịp, chẳng lẽ là muốn bắt rùa trong hũ sao? Phi phi, tại sao nàng có thể chịu thiệt thòi, dù sao cũng phải như thiên nga tao nhã chứ? Khụ khụ. . . . . . Bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này!

Cõi lòng đầy thấp thỏm, nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của thái hậu, có chút co rúm mở miệng: "Không biết Thái hậu triệu kiến nô tì vì chuyện gì?"

"Đến, đứng trước mặt ai gia!" Thái hậu cầm Phật châu trong tay để sang một bên, sắc mặt phức tạp nhìn nàng.

Vũ Văn Tiểu Tam gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cắn môi dưới sợ hãi đi tới trước mặt bà ta. Nha Nha ta phi, muốn giết lão nương thì cứ nói thẳng, có thể đừng ra vẻ thâm trầm như vậy hay không? Còn ra vẻ hiền lành nữa chứ! Lão tử nhát gan, không chịu nổi hù dọa đâu!

"Tam nhi, lần đầu tiên ai gia gặp đứa nhỏ như ngươi, đã cảm thấy rất thích, nhưng chưa từng nghĩ sau đó lại xảy ra những chuyện này!" Thái hậu nói xong hơi xúc động.

Vũ Văn Tiểu Tam rụt cổ một cái, càng nghe càng có cảm giác lo lắng cho tính mạng của mình, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lời: "Tạ Thái hậu nâng đỡ!"

"Những chuyện giữa ngươi, Ngạo nhi và Vô Thương, mặc dù ai gia không biết quá trình, nhưng cũng hiểu một, hai điểm. Chắc hẳn ngươi cũng biết rõ, nếu đêm qua Vô Thương không đến đây, ai gia đã ban cho ngươi cái chết!" Thái hậu nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, trong giờ phút này cặp mắt thông minh kia đều là chán nản.

Mỗ nữ khóe miệng giựt giựt, lão yêu bà này chắc không phải muốn nàng cảm tạ bà ta vì không giết nàng đi? "Ý của Thái hậu là..."

"Ngươi không cần phải sợ, ai gia cũng không có ý tứ gì khác. Lại nói, vương phi thông gian với người khác, đó là tội đáng chết ngàn lần. Ai gia quả thật hận không thể giết chết ngươi!" Giọng nói kia đã có chút tàn nhẫn.

"Vậy thái hậu triệu kiến bổn vương phi đến đây, là muốn giết chết ta sao?" Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu nhìn bà ta, ánh mắt đã không còn cung kính. Hiện tại bên trong điện này chỉ còn Thái hậu và nàng, muốn giết nàng? Có thể! Lão nương giết chết ngươi trước, có một Thái hậu chôn theo ta, có chết cũng đáng giá!

"Ngạo nhi đã thành như vậy, ai gia còn dám giết ngươi sao! Sao có thể dám!" Mặc dù bà ta biết, trong lòng bà ta rất muốn giết chết nàng, nhưng lời nói bà ta tràn đầy yêu thương nói "Con dâu!"

Không muốn giết nàng sao? Vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Vũ Văn Tiểu Tam nghi hoặc nhìn bà ta: "Nếu như mẫu hậu không có chuyện gì khác, bổn vương phi lui xuống trước!" Bệnh thần kinh, khăng khăng kéo nàng tới đây để nhớ lại chuyện xưa hay sao?

"Tam nhi, ai gia đối đãi cũng coi như không tệ với ngươi!" Đột nhiên Trưởng Tôn Minh Tranh nói với nàng một câu như vậy.

Vũ Văn Tiểu Tam được gọi nên hơi sửng sốt: "Tạ ơn Thái hậu thương yêu cưng chiều cho tới nay!" Không phải tệ, nhưng cũng đâu tốt lắm đâu! Nếu không phải vì "cháu trai" trong truyền thuyết kia, bà ta cũng sẽ không đối tốt với nàng như vậy.

"Ai gia hi vọng ngươi có thể vì tình cảm thường ngày của ngươi và ai gia rất tốt, mà rời khỏi Ngạo nhi. Đi càng xa càng tốt!" Sau khi nói xong, bà ta thậm chí có chút van xin nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.

Đôi mày thanh tú nhíu chặt, tình cảm thường ngày của bọn họ rất tốt sao? Ngày hôm qua là ai đưa rượu độc đến trước mặt nàng, muốn giết chết nàng hả? Còn việc đi thì cũng có thể, dù gì nàng cũng không muốn ở lại bên cạnh Hiên Viên Ngạo trải qua ngày tháng lúng túng. Nhưng nếu nàng đi rồi, Thái hậu có thể làm khó người của phủ tướng quân hay không?

"Thái hậu có thể bảo đảm phụ thân và mọi người ở phủ tướng quân bình an vô sự hay không?" Liếc mắt nhìn bà ta một cái, nàng cũng không muốn sống trong gia đình hoàng gia này. Có lẽ nàng và Thương Thương tìm một nơi yên tĩnh để sống qua ngày cũng tốt.

"Có ai gia ở đây, một nhà Vũ Văn tướng quân tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chuyện không may nào!" Trưởng Tôn Minh Tranh đồng ý ngay lập tức, nàng không thể lưu lại nữ nhân gieo họa cho con trai của nàng! Ngạo nhi đã thành như vậy, nàng càng không muốn Mặc nhi cũng trở thành như vậy!

"Thái hậu đã nói thì nhớ giữ lời!" Nếu lão yêu bà này dám đổi ý thì đừng trách nàng!

"Ai gia là Thái hậu một nước, lời nói chính là ý chỉ, há có thể không giữ lời?" Giết không được liền để cho nàng đi thôi!

"Sau khi ngươi đi, ai gia sẽ chiêu cáo thiên hạ, nói tam vương phi nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử. Từ đây trở đi, trên thế gian này không còn người tên Vũ Văn Tiểu Tam này nữa!"

"Tốt! Vậy dân nữ tạ ơn thái hậu thành toàn!" Nói xong nàng liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã!" Âm thanh uy nghiêm vang lên từ phía sau.

"Thái hậu còn có gì chỉ giáo sao?" Đôi mày thanh tú nhíu chặt, sắc mặt có chút không vui. Có gì đặc biệt sao, không phải nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn giết nàng chứ?

Trưởng Tôn Minh Tranh đứng lên, nhìn giấy bút bên kia: "Ai gia muốn ngươi lưu một phong thơ cho Ngạo nhi, nói là ngươi tự nguyện rời đi, muốn cao bay xa chạy với Hiên Viên Vô Thương. Đừng làm cho Ngạo nhi nghĩ ai gia đã mưu hại ngươi!"

Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy phòng bị nhìn bà ta: "Nếu viết xong, đột nhiên Thái hậu lại muốn giết dân nữ thì sao?" Bà ta cho là Vũ Văn Tiểu Tam nàng ngu à? Viết thư, bị giết, Hiên Viên Ngạo cho là nàng đã đi rồi. Thái hậu lại che giấu chuyện này đi, không phải nàng chết oan mạng à?

"Ngươi hãy yên tâm, đêm qua ai gia không có giết ngươi, hôm nay cũng quyết không giết. Ngươi là người Hiên Viên Vô Thương yêu thích, sao ai gia dám động tới ngươi!" Trong giọng nói của bà ta tràn đầy giễu cợt.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Minh Tranh, suy nghĩ độ tin cậy trong lời nói của bà ta. Ngay sau đó nàng giương môi cười một tiếng, đánh cược "Được, ta viết! Nhưng mà ta muốn dẫn Tiểu Nguyệt đi cùng!" Tiểu Nguyệt ở lại tam vương phủ, lấy tính tình ngơ ngác đần đần của nàng, sớm muộn gì cũng bị người ta làm thịt!

"Được!" Một nha đầu thôi, muốn mang thì mang đi đi "Ai gia lập tức sai người đi xử lý, nàng sẽ ở cửa cung chờ ngươi!"

"Vậy thì cám ơn Thái hậu rồi!" Đi tới bên cạnh bàn, cầm bút lên, dùng lực từ từ viết. Có gì đặc biệt sao? Bút lông này vẽ tranh dễ dàng, viết chữ lại rất khó khăn!

. . . . . .

Phí sức viết xong, ném bút sang một bên: "Xong rồi!" Sau đó cười nhìn Thái hậu, có lẽ qua hôm nay, nàng liền thoát khỏi hoàng cung rồi, từ đó trời cao mặc chim bay, đất rộng mặc người đi!

Trưởng Tôn Minh Tranh nhìn bức thư vừa nhận lấy, khóe mắt không thể nhận ra co quắp mấy cái, rồi sau đó cao giọng mở miệng: "Tốt! Người đâu!"

Người đâu? "Bà muốn đổi ý sao?" Ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam căng thẳng, nghĩ tới có muốn tiến lên làm thịt bà ta hay không?

"Yên tâm, không phải muốn giết ngươi!" Tiếp đó, mấy tâm phúc của Thái hậu đi vào, mở miệng nói với Vũ Văn Tiểu Tam "Bọn nô tỳ giúp người thay y phục!"

Ặc, thay y phục gì? Còn chưa kịp phản ứng, mấy cung nữ liền xông lên, trâm ngọc trai Thúy Hoàn trên đầu nàng bị lấy xuống, lại có cung nữ cởi đai lưng của nàng ra, hoa phục cũng cởi xuống. . . . . .

Từng cái vật sức được thả vào trong khay, ở giữa còn có vòng tay Thái hậu đưa cho nàng lúc nàng gả cho Hiên Viên Ngạo. . . . . .

Đang muốn gở xuống vật gì đó trên cổ Vũ Văn Tiểu Tam, nàng lập tức bảo vệ: "Đây là đồ mẫu thân để lại cho ta, không thể tháo!" Đó là vật Thương Thương đưa cho nàng, ngọc bài này đại biểu rất nhiều tiền nha!

Cung nữ có chút khó xử nhìn Thái hậu một cái, Thái hậu gật đầu không thèm so đo.

Vũ Văn Tiểu Tam bảo vệ được vật trên cổ, thở hắt ra một hơi.

Tiếp đó lại có hạ nhân bưng tới một cái khay, phía trong khay để một bộ bố y (y phục của dân thường).

Mấy cung nữ lại xột xột xoạt xoạt giúp nàng mặc y phục, một vương phi một thân gấm vóc, lại tại đây biến thành một dân nữ mặc y phục đầy bụi đất.

Mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy khinh bỉ nhìn Thái hậu, không phải chỉ là mấy bộ y phục, mấy đồ trang sức thôi sao? Còn lấy hết tất cả không để lại cho nàng cái nào nữa chứ? Hẹp hòi! Nhưng mà nàng tới cổ đại lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng mặc bố y nha. Mặc dù nhìn không đẹp chút nào, nhưng vẫn rất thoải mái, nhẹ nhàng!

"Cởi một thân y phục và trang sức đó xuống, ngươi liền không còn là con dâu của hoàng gia nữa! Kể từ bây giờ ngươi không còn quan hệ gì với hoàng thất! Còn mấy bộ y phục này, ai gia sẽ để cho người khác mặc, thế mạng cho ngươi. Ngươi mặc bộ y phục này, đi theo bọn họ xuyên qua mật thất, từ cửa nam hoàng cung đi ra ngoài. Từ đây về sau cũng đừng quay về nữa! Cũng đừng xuất hiện trước mặt của Ngạo nhi và ai gia!" Trưởng Tôn Minh Tranh chỉ vào cái giá sách, lập tức có cung nữ đi qua, chạm đến một cơ quan, cửa mật thất liền tự động mở ra.

Giờ phút này Vũ Văn Tiểu Tam mới thật sự bội phục nữ nhân này. Bà ta làm việc không tồi chút nào, không hổ là cái bàn chải lớn đại diện cho hậu cung mà!

"Hẹn gặp lại. . . . . . À không, không hẹn ngày gặp lại!" Ôm quyền nói xong, liền đi theo mấy cung nữ bước vào mật đạo.

. . . . . .

"Vương Gia, tam vương phi bị Thái hậu gọi vào Phượng Tường cung rồi!" Đình Vân ở một bên bẩm báo.

"Ừ." Nhàn nhạt đáp một tiếng, không nghe ra tâm tư.

"Vương Gia, ngài không lo lắng sao?" Đình Vân cảm thấy rất kinh ngạc, tại sao Vương Gia lại không lo lắng chứ?

Trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Trưởng Tôn Minh Tranh là người trong hoàng thất. Người trong hoàng thất, ai cũng muốn đứng trên đỉnh núi của quyền lợi. Từ nhỏ dù sống ở ngoài sáng hay đấu tranh trong bóng tối, họ càng thêm coi quyền thế như mạng sống của mình! Đối với những chuyện như vậy, Bổn vương không tin bà ta không biết tự cân nhắc!"

Hắn không tin giữa việc chỉ được trút giận trong chốc lát và quyền lực tối cao, làm sao Trưởng Tôn Minh Tranh không hiểu rõ được? Cho nên hắn chắc chắn bà ta sẽ không dám động đến Tam nhi đâu!

"Thuộc hạ tiếp tục đi giám thị Phượng Tường cung!" Đình Vân nói xong liền lui ra ngoài.

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam đi không bao lâu, Hiên Viên Mặc đã đến cửa Phượng Tường cung.

"Thái hậu, hoàng thượng cầu kiến!" Cung nữ vào điện bẩm báo với Thái hậu.

Thái hậu nện mạnh ly trà lên bàn, sắc mặt khó coi nói: "Cho hắn vào đi!"

Hiên Viên Mặc bước vào cung điện, đôi mắt như mặc ngọc nhìn khắp điện, tìm kiếm bóng dáng của nàng, lại chỉ thấy được bên cạnh thái hậu có một cung nữ đang đứng. Trên tay nàng ta đang bưng một cái khay, nếu hắn nhớ không lầm, đây là y phục của Vũ Văn Tiểu Tam!

Trong lòng căng thẳng: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu!"

Liếc mắt nhìn hắn một cái: "Mặc nhi tới đây vì chuyện gì?" Bà ta tự nhiên biết hắn tới đây là vì chuyện gì. Cũng bởi vì biết, bà ta mới quyết tâm đè nén lửa giận trong lòng! Đến tột cùng bà đã thiếu Vũ Văn Tiểu Tam cái gì? Hai đứa con trai cùng nhập ma, đều mê luyến nàng ta!

"Mẫu hậu, Tam Hoàng đệ kêu nhi thần tới!" Một câu nói đã nói ra nguyên nhân hắn tới đây.

Trưởng Tôn Minh Tranh lạnh lùng nhìn hắn, hắn nói là Hiên Viên Ngạo nhờ hắn đến, vừa nói thì đã phủi sạch quan hệ với hắn. Nhưng nếu không phải Mặc nhi cũng có tình cảm với Vũ Văn Tiểu Tam, lấy tính tình Mặc nhi, dù cho Ngạo có kiên trì hơn nữa, Mặc nhi làm Hoàng đế cũng sẽ diệt trừ nữ nhân kia, làm sao lại lời nghe Ngạo nhi chạy tới hỏi tung tích của nàng ta chứ?

Thở dài một hơi: "Nàng đi rồi!"

"Đi đâu?" Có chút không hiểu ngẩng đầu lên. Đi? Đi đâu?

"Ai gia để cho nàng đi, đi càng xa càng tốt. Đừng trở lại gieo họa cho con trai của ai gia! Nàng ta đồng ý nên đã đi rồi!" Trường Tôn Minh Tranh vuốt nhẹ cái trán, một cảm giác vô lực bao trùm toàn thân!

Cả đời này của bà ta, giúp phu quân ngồi lên ngai vàng, xưng bá hậu cung, cũng có công giúp con trai mình thừa kế ngôi vị hoàng đế, đã không có gì tiếc nuối. Đến cái tuổi này, vốn là thời gian để nàng vui vẻ với con cháu, lại xảy ra chuyện này!

Hiên Viên Mặc nhíu mày: "Nhưng mẫu hậu, còn Ngạo bên kia thì sao?" Lấy cá tính của Ngạo, nhất định sẽ không từ bỏ nàng!

"Ai gia không có giết nữ nhân kia, là đã xuống tay lưu tình lắm rồi. Nếu hắn còn không biết phân biệt tốt xấu, ai gia sẽ coi như chưa sanh đứa con này. Về sau hắn thích làm gì thì làm, ai gia sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn nữa!" Trưởng Tôn Minh Tranh nói xong cũng đã tức giận đầy bụng.

Hiên Viên Mặc bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Mẫu hậu, chuyện này người hãy tự đi nói với Ngạo đi!" Hiện tại Ngạo bị thương nặng như vậy, còn đang nằm ở trên giường. Hắn thật sự không đành lòng đi nói cho Ngạo biết, nếu không sợ rằng Ngạo sẽ trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên đuổi theo!

"Trước cứ gạt nó đã, cứ nói tạm thời nàng ta đã trở về tam vương phủ! Chờ Ngạo nhi chữa khỏi vết thương sẽ để nó trở lại vương phủ!" Nói xong lại cảm thấy mệt mỏi, lần nữa vuốt ve cái trán đau nhức.

Hiên Viên Mặc do dự một lát, gật đầu nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy!"

"Lá thư này là do Vũ Văn Tiểu Tam lưu lại, chờ khi nào Ngạo nhi hết bệnh thì giao lá thư này cho hắn!" Rồi chỉ lá thư ở trên bàn.

Hiên Viên Mặc đi qua cầm lên, vừa nhìn khóe miệng cũng không kiềm được mà giật giật vài cái. Nội dung lá thư này, thiên hạ trừ nàng thì tuyệt đối sẽ không có người thứ hai có thể viết được như vậy!

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam vừa đi ra từ cửa nam hoàng cung, cánh cửa kia liền từ từ đóng lại ở phía sau nàng. Cung nữ dẫn nàng ra khỏi hoàng cung hơi đồng tình mà nhìn theo bóng lưng nàng. Aizzz, thật vất vả mới gả được vào hoàng gia, thân phận tôn quý, chỉ trong phút chốc lại trở thành hai bàn tay trắng!

Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy tinh thần sảng khoái! Hôm nay nàng nhìn mặt trời cũng thấy sáng rỡ, nhìn một đám người đi đi lại lại trên đường, nàng liền cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như đang được thả lỏng. Cuối cùng nàng đã thoát khỏi hoàng cung rồi! Oh yeah!

"Tiểu. . . . . . Tiểu thư?" Một âm thanh thử dò xét vang lên từ phía bên phải nàng.

Quay đầu đã nhìn thấy nha đầu ngốc Tiểu Nguyệt này, giương môi cười một tiếng: "Tiểu Nguyệt, gần đây có nhớ ta hay không?"

Hãn phi, bổn vương giết chết ngươi (Người đàn bà đanh đá)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ