"Cái gì? Đến rồi!" Vũ Văn Tiểu Tam vui mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên "Là ai tới? Ai tới rồi hả?"
Ai da, có phải nhóm mỹ nam tới không?
Tiểu Nguyệt vui mừng đến đỏ bừng mặt: "Tướng quân, Đại công tử, Nhị công tử, bọn họ đều tới! Còn có hoàng thượng, vương gia, công chúa, Long diệu thái tử, còn có. . . . . ."
Tiểu Nguyệt nói tới chỗ này, Vũ Văn Tiểu Tam đã không ức chế được tâm tình kích động, nhét Hiên Viên Lạc Thần vào trong ngực Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó giống như một trận gió bay ra ngoài, lưu lại mỗ nam đứng tại chỗ, gương mặt tuyệt mỹ đen như mực!
Tiểu Nguyệt nhìn bộ dáng vương gia nhà mình một tay ôm hai đứa, lại nhìn sắc mặt khó coi của vương gia, muốn cười lại không dám cười!
Nam tử tuyệt mỹ hừ lạnh một tiếng rồi cùng đi ra ngoài, nhìn nha đầu kia!
Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ như một ngọn gió bay ra ngoài, một giây sau đã cọ xát vào trong ngực của phụ thân nhà mình: "Phụ thân, người ta rất nhớ người!"
Sau ót mỗ nữ treo một giọt mồ hôi lạnh khổng lồ, thật ra thì nàng vốn chuẩn bị tùy tiện tìm trai đẹp để bổ nhào vào, nhưng cảm giác có một ánh mắt cực kỳ bất thiện đang nhìn mình, nên vì sinh mệnh an toàn của mình, tạm thời đổi đường thôi!
Mọi người vừa nhìn thấy bộ dáng nàng vẫn hấp tấp như vậy, tất cả đều cười lên ha hả. Nửa năm không thấy, cũng không thay đổi nhiều lắm!
Mặt già Vũ Văn Cảnh Thiên càng thêm đỏ lên, lôi nàng ra ngoài: "Cũng làm mẫu thân người ta rồi, sao còn không đúng mực như vậy hả!"
Chu cái miệng nhỏ nhắn, cực kỳ bất mãn mở miệng: "Dù là làm mẫu thân rồi, người ta cũng là con gái của phụ thân mà, không thích người ta ôm thì thôi, người ta ôm đại ca!"
Nói xong liền nhào tới trong ngực đại ca mình, cọ a cọ. Mặc dù là ca ca, nhưng cũng không phải là ca ca ruột, chiếm chút tiện nghi cũng không sao, đúng không? "Đại ca. . . . . ."
Vũ Văn Hạo cưng chìu sờ sờ đầu của nàng: "Tiểu muội, nhớ đại ca không?"
"Nhớ! Nhớ!" Ai da, trên người đại ca là mùi hương bạc hà, là mùi hương nàng thích.
Mà người đứng ở cửa kia, sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn biết nàng không phải người của thế giới này, tự nhiên cũng biết Vũ Văn Hạo không phải là đại ca ruột của linh hồn nàng, cho nên lòng tràn đầy không vui!
Nhưng trên thực tế, dù là đại ca ruột của nàng thì thế nào? Nàng có thể không chút kiêng kỵ mà ôm như vậy sao?
Nếu không phải ôm trên tay hai đứa bé, hắn không thể không hung hăng đánh nàng một trận!
Nhưng mình đang đứng ở cửa, nghĩ tới nữ nhân kia sẽ biết đúng mực, không làm gì quá phận. Vì vậy đứng ở cửa, ẩn nhẫn không phát!
Ai ngờ, Vũ Văn Tiểu Tam ôm hết Vũ Văn Hạo, lại quay đầu: "Ai nha, nhị ca, tiểu muội cũng nhớ huynh muốn chết!"
Vừa nói vừa nhào qua, sau ót Vũ Văn Triệt xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh. Tại sao hắn cảm thấy ánh mắt tiểu muội nhìn hắn giống như sói đói bổ nhào vô cừu non vậy hả? Là hắn suy nghĩ nhiều sao?
Tiếp đó, cổ áo mỗ nữ bị người níu lấy từ phía sau. Vũ Văn Tiểu Tam co rúm quay đầu lại nhìn hắn một chút, chỉ thấy ở bên trong cặp mắt tà mị như hoa đào kia của hắn đều là ánh sáng cảnh cáo. Nàng run rẩy, nịnh hót mà cười cười, lại không dám động.
Thấy nàng an phận rồi, hắn mới hài lòng quay đầu mở miệng về phía mọi người: "Hoan nghênh, rất hân hạnh được đón tiếp mọi người!"
Ngay sau đó, ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn hai người Gia Luật Trục Nguyên và Thẩm Lãng Phàm, rồi sau đó quay đầu nhìn Đình Vân rõ ràng đang chột dạ, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, hừ lạnh một tiếng. Chẳng lẽ gần đây hắn đối với bọn Đình Vân quá tốt rồi sao?
"Khách khí! Khách khí!" Đám người Gia Luật Trục Nguyên và Long Ngạo Thiên cùng nhau nói lời khách sáo.
Sau khi quay đầu nhìn Vũ Văn Cảnh Thiên một chút, Hiên Viên Vô Thương để cổ áo của Vũ Văn Tiểu Tam xuống. Ở đây là cửa lớn, dưới ánh mắt mọi người, khom lưng thi lễ về phía Vũ Văn Cảnh Thiên: "Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!"
Cái cúi đầu này làm Vũ Văn Cảnh Thiên thụ sủng nhược kinh! Phải biết Hiên Viên Vô Thương trừ tiên hoàng, không cần hành lễ trước bất kỳ ai. Hôm nay ở nơi này, trước mặt mọi người cúi đầu với mình, đây là chính là khẳng định với nữ nhi, cũng là khẳng định với chình mình!
Vốn đang có chút bất mãn đối với việc hai người chưa làm hôn sự đã làm tiệc đầy tháng. Nhưng Hiên Viên Vô Thương ở ngay trước mặt nhiều dân chúng thiên hạ và hoàng thân quốc thích ngũ quốc, cho mình đại lễ này, còn gọi "nhạc phụ đại nhân", vậy còn có thể chạy trốn được sao?
Nghĩ tới đây liền vội vươn tay ra đỡ hắn, cũng không khách khí nữa: "Vô Thương đứng lên đi, nữ nhi bảo bối của lão phu giao lại cho ngài vậy. Nếu ngài dám khi dễ nó, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!"
Nói xong khẽ thổi râu một cái, một bộ dáng lão ngoan đồng. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam cười "Xì" một tiếng, cười hì hì nhìn cha mình. Gánh nặng trong lòng này của cha mình là dư thừa rồi, Vũ Văn Tiểu Tam nàng không khi dễ hắn đã không tệ rồi, tên này sao dám khi dễ nàng chứ? Được rồi, trừ ở trên giường. . . . . .
"Nhạc phụ đại nhân yên tâm, tiểu tế nhất định coi nàng như mạng!" Đây là cam kết của hắn đối với Vũ Văn Cảnh Thiên, nhưng trên thực tế, nàng đối với hắn mà nói, còn trân quý hơn sinh mạng của hắn rất nhiều!
"Tốt! Tốt! Lần này Tam nhi không có chọn lầm người!" Vũ Văn Cảnh Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một câu như vậy. Sau khi nói xong, cảm giác cục tức mà mình kìm nén hơn một năm đã được phun ra rồi!
Những lời này vừa nói ra, có mấy người khẽ đổi sắc mặt.
Đặc biệt là Hiên Viên Ngạo, người từ lúc Vũ Văn Tiểu Tam vừa bước ra, mắt lạnh của hắn cũng chưa từng dời khỏi người nàng. Nghe vậy, mặt lạnh cứng đờ, mắt lạnh tràn đầy đau đớn khắc cốt. Những lời này, ai cũng nghe ra được chính là nhắm vào hắn, nhưng hắn có thể trách ai? Chỉ có thể trách mình không quý trọng hạnh phúc gần ngay trước mắt.
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, sắc mặt cũng lập tức cứng đờ, một mực trốn tránh cặp mắt đang nhìn mình, không dám nhìn thẳng vào mắt lạnh của hắn. Thấy khuôn mặt kia cũng không có biến hóa gì, chỉ là đội mũ trên đầu, khóe miệng giật giật: "Hiên Viên Ngạo, ngươi đội mũ làm cái gì?"
"Khụ khụ. . . . . . Gần đây bị bệnh thương hàn rồi. . . . . ." Còn cố ý ho khan mấy tiếng, gia tăng độ chân thật trong lời nói.
Vũ Văn Tiểu Tam khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Cũng sắp đến mùa hè rồi, ngươi còn có thể bị bệnh thương hàn sao, thật có sáng ý!"
Người chứng kiến và người không biết sự tình, đều cười ra tiếng. Trong nháy mắt, sắc mặt của Hiên Viên Ngạo càng thêm khó coi. Nữ nhân đáng chết này, hình như lấy chèn ép hắn làm thú vui rồi!
Hiên Viên Vô Thương nhíu chặt mày kiếm, cặp mắt tà mị như hoa đào nhíu lại, có thâm ý khác nhìn mũ đội trên đầu Hiên Viên Ngạo một chút.
Sau khi ẩn cư, hắn không quan tâm đến những chuyện này, hắn để cho bọn Liên Vụ tra được cái gì, thì trực tiếp xử lý là được, không cần thông báo cho hắn. Nhưng khi nhìn bộ dáng của Ngạo, hình như hắn đã bỏ xót một số chuyện rất trọng yếu!
Tuy Vũ Văn Cảnh Thiên biết Hiên Viên Ngạo vì nữ nhi của mình mà đầu bạc trắng, áy náy là có, nhưng nhiều hơn nữa vẫn cảm thấy hắn đáng đời! Ban đầu Tam nhi rất yêu hắn? Hắn chẳng thèm ngó tới! Còn nháo đến đòi bỏ vợ, giống như nữ nhi của Vũ Văn Cảnh Thiên hắn không lấy được chồng! Đoạn thời gian đó làm hắn mất hết mặt mũi! Bao nhiêu đồng liêu ngoài sáng trong tối cười nhạo hắn! Như thế nào? Hiện tại nữ nhi càng ngày càng tốt nên đố kỵ, muốn đổi ý đúng không? Không có cửa đâu!
"Hoàng thẩm, người có nhớ người ta không?" Hiên Viên Triệt mắt to ngập nước hàm chứa ai oán nhìn nàng, rõ ràng còn đang oán giận hàng chữ xiêu vẹo của nàng trên thiệp mời.
Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cứng đờ, cười ha hả: "Nhớ! Nhớ!" Lông măng sau lưng không ức chế được mà dựng đứng lên, tiểu Triệt Triệt không biết có tìm Hiên Viên Vô Thương - tên cầm thú này để tố cáo nàng không?
Chỉ là Hiên Viên Vô Thương thông minh cỡ nào, chỉ cần nhìn vẻ mặt không tự nhiên của nàng thì đã biết rõ chuyện có vấn đề rồi! Nhìn Liên Vụ đang trốn tránh ánh mắt của hắn, hừ lạnh một tiếng, xem ra hắn thật sự đã đối xử với bọn họ quá tốt rồi!
"Hiền đệ, vi huynh tìm đệ thật khổ!" Trong giọng nói khách khí mang theo chút cuồng ngạo, chính là Gia Luật Trục Nguyên.
"Ha ha. . . . . . Đây không phải là không có quên huynh sao?" Nói xong quay đầu, nhìn hai đứa bé được Tiểu Nguyệt và Liên Hoa đang ôm ở cửa "Đó là hai cháu ngoại trai của huynh được tiện nghi mà, làm tiệc đầy tháng ta liền mời huynh, đối với huynh cũng không tệ lắm đúng không?"
"Ha ha ha. . . . . . Không tệ! Không tệ! Làm thật không tệ!" Tâm tình Gia Luật Trục Nguyên hiển nhiên cực kỳ tốt.
Đi theo hắn tới, còn có Hoàn Nhan Trác và A Cổ Đạt Mộc đang đánh xe ngựa phía sau. Giờ phút này cũng đã đến cửa, không dám tin nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, khóe miệng giật giật rồi giật giật, không có lầm chứ? Vương thượng nói muốn ra ngoài chúc mừng, cũng không nói nhiều đã mang theo bọn hắn đi ra rồi. Làm hạ thần, vương thượng không nói, bọn họ cũng sẽ không hỏi.
Nhưng. . . . . . thì ra là vị Bách Độ này, chính là người vương thượng đặc biệt chạy tới chúc mừng sao? Nhưng tại sao hắn lại biến thành nữ nhân rồi hả?
Đặc biệt là A Cổ Đạt Mộc, cứ có cảm giác nàng có chút quen mắt, nhưng đã gặp ở nơi nào lại không nói ra được, quấy đến hắn cực kỳ buồn bực!
"Được rồi, muốn ôn chuyện thì đi vào trong rồi nói!" Sắc mặt của Hiên Viên Vô Thương đã khó coi đến nỗi không thể diễn ta bằng ngôn từ được rồi. Sớm biết mời những người này tới sẽ làm nữ nhân này trở nên to gan lớn mật như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không ăn no rững mỡ mà đi làm cái tiệc đầy tháng này!
"Được! Được! Đi vào rồi nói! Trước cho ta nhìn hai tiểu ngoại tôn của ta một chút!" Vũ Văn Cảnh Thiên vui vẻ nói, chạy về phía cửa, nơi hai đứa bé được tã lót đỏ chót bao lấy.
Vui vẻ ra mặt, bộ dáng vui vẻ này làm sao giống tướng quân hơn 40 tuổi, rõ ràng chính là một tiểu hài tử!
Chọc cho mọi người cười ha ha. . . . . .
Hiên Viên Ly cũng sải những bước lớn: "Để ta xem tiểu đường đệ của ta một chút!" Dứt lời vui vẻ chạy tới bên kia.
Mọi người cũng đều đi tới vây xem, vẻ mặt tràn đầy sắc thái vui mừng. . . . . .
"Hoàng thẩm, đứa bé này thật giống thẩm!" Hiên Viên Triệt chỉ vào Hiên Viên Sở Cuồng, quay đầu mở miệng nói, rồi sau đó rất chăm chú nhìn tiểu Sở cuồng.
Mọi người chỉ thấy hai đứa bé đối diện có gương mặt như búp bê, hai mắt lưu ly không nháy một cái, nhìn chằm chằm đối phương, nhìn cực kỳ khôi hài!
Vũ Văn Tiểu Tam trợn trắng cả mắt, trần trụi coi rẻ hắn: "Nói nhảm! Ta sanh đứa bé, không giống ta chẳng lẽ giống như ngươi sao!
Khóe miệng mọi người đều không ức chế được mà co giật. . . . . .
Hiên Viên Ngạo nhìn Hiên Viên Sở Cuồng, trong mắt lạnh cũng đầy vui vẻ, dáng dấp đứa bé này thật rất giống nàng.
Tiểu Sở cuồng nhìn Hiên Viên Triệt một hồi lâu, một cái tay nhỏ sờ lên mặt của hắn, còn dùng không ít sức lực. . . . . .
Hiên Viên Triệt giựt giựt khóe miệng: "Ta nói đường đệ này, đệ nhéo mặt của ta cũng không đẹp được giống ta đâu!"
Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt ngập nước của Hiên Viên Sở Cuồng mở lớn, nhìn hắn một hồi lâu. Thấy những người khác đều là bộ dáng muốn cười lại không cười, không ai nói đỡ cho hắn, cái mũi nhỏ kéo lên, há mồm liền gào khóc rống lên. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngửa mặt lên trời liếc mắt, lại tới!
Sau khi mọi người cười to một trận, cũng luống cuống tay chân dụ dỗ hắn, muốn cướp đứa bé từ trong tay Liên Hoa, ôm đi chỗ khác. . . . . .
"Cẩn thận một chút! Cẩn thận một chút! Đừng ngã. . . . . ."
Mà tiểu Lạc thần bên kia, Hiên Viên Ly mở to mắt, không nháy một cái nhìn đứa bé phấn điêu ngọc mài này. Cặp mắt hoa đào kia, còn có giọt lệ nốt ruồi nơi khóe mắt, không phải căn bản chính là giống hoàng thúc như đúc sao!
Long Tử Nghiên cười híp mắt nhìn đứa trẻ đáng yêu này, đáy lòng nghĩ nếu mình ra đời muộn vài chục năm, có thể cho phép gả cho nó làm vợ, bởi vì nhìn một cái là biết tương lai sau này khẳng định sẽ đẹp trai giống như Hiên Viên Vô Thương!
Vũ Văn Cảnh Thiên vươn tay trêu chọc nó, đứa bé kia một chút phản ứng cũng không có, cực kỳ bất nhã mở miệng nhỏ ra ngáp một cái!
Hiên Viên Ly cũng hào hứng chạy tới: "Tiểu đường đệ, ngươi nói dáng dấp đường tỷ nhìn có đẹp hay không?"
Cặp mắt hoa đào của tiểu Lạc Thần nhìn nàng một hồi lâu, liếc mắt khinh thường rồi nhắm mắt lại ngủ, trần trụi không thèm đếm xỉa đến nữa. . . . . .
Làm cho Hiên Viên Ly dở khóc dở cười, những người khác lại cười ha ha. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương đứng ở sau lưng bọn họ, nắm cả hông của Vũ Văn Tiểu Tam. Đáy mắt hai người đều là vẻ hạnh phúc, nếu có thể mãi hạnh phúc như vậy thì tốt biết mấy!
Nghĩ tới, hai người liếc nhìn nhau một cái, đồng thời giương môi cười một tiếng, bọn họ nhất định sẽ mãi hạnh phúc như vậy!
"Hoàng thượng giá lâm!" Một tiếng hô to bén nhọn vang lên, trừ một nhóm người ở cửa, thân thể những người khác đều thấp đi một nửa, quỳ hành lễ với Dạ Tử Lân.
"Bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Chúng đại thần và dân chúng cùng nhau quỳ xuống, còn có rất nhiều dân chúng nước khác tới, hơi do dự một chút rồi cũng quỳ xuống theo. Bọn họ không biết là trong đám soái ca ở cửa kia, có hoàng đế và thái tử của quốc gia mình. Chỉ vì dân chúng khó có thể nhìn thấy thiên nhan(1), cho nên không nhận ra.
"Ha ha. . . . . . Bình thân, hôm nay trẫm tới chúc mừng biểu huynh có con, các vị không cần quá mức thận trọng!" Ngay sau đó, liền chú ý đến mấy người ở cửa kia. Trên người của mỗi người đều có một cỗ khí thế, đặc biệt là nam tử toàn thân mặc y, trên đầu đội mũ ngọc, còn có một nam tử mặc y phục màu đen có thêu chỉ vàng, trên tóc buộc một cây trâm bạc.
Tiếp theo chính là nam tử mặc cẩm bào màu vàng. Trong lòng hơi kinh ngạc, mấy người này cũng không giống như người bình thường!
"Tạ bệ hạ!" Mọi người dứt lời liền đứng dậy.
Hiên Viên Mặc, Long Ngạo Thiên và Gia Luật Trục Nguyên nhìn Dạ Tử Lân một chút, chắp tay nói: "Hân hạnh!"
"Ách. . . . . . Hân hạnh!" Dạ Tử Lân sững sờ ngắn ngủi một lúc, cũng nói một tiếng 'hân hạnh', nhưng trong lòng có chút không chắc, nhìn thấy hoàng đế là hắn cũng chỉ cần ôm quyền nói một tiếng hân hạnh là được sao?
Hiên Viên Vô Thương mở miệng giới thiệu: "Hắn là hoàng đế Hiên Viên đế quốc - Hiên Viên Mặc, hắn là vương thượng Mông Man đế quốc - Gia Luật Trục Nguyên, hắn là thái tử Long Diệu đế quốc - Long Ngạo Thiên!"
"Hả?" Dạ Tử Lân há hốc miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn bọn họ. Không có lầm chứ? Thể diện của biểu huynh lớn như vậy sao?
"Khụ khụ. . . . . ." Hiên Viên Vô Thương ho nhẹ hai tiếng, Dạ Tử Lân lập tức thu lại nét mắt ngơ ngác kia của mình. Ngay sau đó lại thấy được ánh mắt cảnh cáo của biểu huynh. Được rồi, hắn chỉ là quá kinh ngạc thôi mà! Bình thường hắn vẫn rất có hình tượng đó!
Đám dân chúng kia nghe nói như thế, cũng vội vàng cuống quýt quỳ xuống, hành lễ với hoàng đế và thái tử của mình! Thần của ta ơi, lần này đi không uổng công rồi. Không nói đến việc có thể đợi nhặt được hoàng kim, bây giờ còn có thể nhìn toàn bộ hoàng đế tam quốc, còn cộng thêm một hoàng đế tương lai của Long diệu đế quốc!
Dù sống ít đi mười năm cũng rất đáng!
"Đứng lên đi!" Mấy người cùng nhau mở miệng, vốn là không chuẩn bị bại lộ thân phận, cho nên tính toán thời gian đến đây cũng không quá lâu, nói chúc mừng xong liền trở về nước nên không có đến quá sớm, tránh cho việc phải bái phỏng hoàng đế Dạ Mị quốc, rườm rà. Nhưng mà bây giờ đã gặp, cũng không nên bỏ lỡ duyên phận này.
Các dân chúng sau khi nghe xong liền đứng lên, ôm lấy trái tim đang đạp loạn của mình. Bọn họ thấy được hoàng thượng, ngày hôm nay thật sự là quá kích động rồi!
"Được rồi, Nếu mọi người đến đông đủ. . . . . ." Hôm nay Đình Vân phụ trách chủ trì yến hội, thấy bọn họ đều đã tới, liền chuẩn bị nói lời nói đầu.
Đúng lúc này, một giọng nói du dương vang lên: "Ai nói người đã đến đông đủ! Bản tiểu hầu gia còn chưa tới mà!"
Mọi người quay đầu vừa nhìn, chính là Mộc Thanh Y! Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy hắn, tâm tình cực kỳ tốt! "Huynh đệ, huynh đã đến rồi?"
"Tiểu huynh đệ sinh nhi tử, ta có thể không đến sao? Ngược lại tiểu huynh đệ đó, chuyện lớn như vậy cũng không mời người làm huynh như ta. Nếu không phải nghe nói hoàng thượng không lên triều mấy tháng để đi chúc mừng nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc, vi huynh còn chưa biết đâu! Tiểu huynh đệ coi thường vi huynh như thế, thật là làm ta đau lòng khổ sở!" Hôm nay Mộc Thanh Y vẫn mang mặt nạ da người kia, dùng một bộ dáng bị đả kích mà phát biểu.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn gương mặt chướng mắt của hắn một chút. Nếu không biết hắn đeo mặt nạ da người thì không nói, nhưng sau khi biết thì cảm giác cực kỳ không được tự nhiên. Nhưng nhiều người thì hỗn tạp, nàng cũng không nói thêm gì, nghe lời hắn nói có chút xấu hổ nên ho khan một tiếng: "Khụ khụ. . . . . . Cái đó, nhất thời sơ sót, quên mất!"
Nàng thật đúng là quên hắn rồi!
Lời này vừa nói, sắc mặt Mộc Thanh Y khẽ biến. Đáy mắt mơ hồ thoáng qua chút cô đơn không muốn người khác biết, sau đó lại nâng lên nụ cười lần nữa, hành lễ với đám người Hiên Viên Mặc: "Không sao! Hoàng thượng, Hi vương gia! Tam vương gia! Thất vương gia! Công chúa điện hạ! Thanh y hữu lễ!"
"Không cần đa lễ!" Hiên Viên Mặc cười khẽ một tiếng, trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc đều là nụ cười làm cho người ta như tắm gió xuân, mê hoặc không ít trái tim của các cô nương.
Hiên Viên Vô Thương có chút bất thiện nhìn Mộc Thanh Y một chút. Ban đầu, lúc gặp ở khách điếm đã cảm thấy người này vô cùng chướng mắt: "Hoan nghênh, rất hân hạnh được đón tiếp Mộc tiểu hầu gia!" Hắn cũng không nhớ hắn có phát thiệp mời cho người này không? Nhưng hôm nay là ngày tốt, không nên so đo với hắn ta làm gì!
"Hi vương gia khách khí! Ngược lại Thanh Y không mời mà tới, làm phiền rồi!" Lời này vừa rơi xuống, khóe môi của một hoa hoa công tử cũng không mời mà đến bỗng cứng đờ, phe phẩy cây quạt bước ra ngoài: "Ai nha, Thanh Y ngươi cũng không nên khách khí. Mặc dù chúng ta không mời mà tới, nhưng cũng là chúc mừng cho nhiếp chính vương, tin tưởng trong lòng nhiếp chính vương thật ra là vô cùng hoan nghênh chúng ta!"
Thẩm đại công tử làm mặt dày tự biên tự diễn, Hiên Viên Vô Thương cười khẽ một tiếng không đáp, quay đầu đi, dáng vẻ rõ ràng là không hoan nghênh. . . . . .
Khiến Thẩm Lãng Phàm dưới ánh mắt oán trách của Mộc Thanh Y, đem khóe miệng co giật một hồi lâu. Hiên Viên Vô Thương này, một chút thể diện cũng không cho hắn, thật làm cho người ta tức giận mà!
"Người cũng đến đông đủ rồi, bắt đầu đi!" Nhàn nhạt nói một tiếng, rồi cùng với Vũ Văn Tiểu Tam nhận lấy hai đứa bé, đứng ở cửa.
Hai người đứng chung một chỗ, thật là cực kỳ xứng đôi! Khí chất nam tử như yêu như tiên, bản lĩnh như U Lan trong rừng sâu! Cô gái tuyệt sắc khuynh thành, như nữ thần Liệt Diễm!
Công Tôn Trường Khanh nhìn hai người bọn họ, không nhịn được thở dài một hơi: "Công tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc(2)!" Lời này vừa nói ra, liền được mọi người nhất trí tán thành!
Lời này không phải rất đúng sao? Dung mạo nam tử kia như làn gió, thế gian tuyệt đối tìm không ra người thứ hai, còn nữ tử kia cũng là giai nhân khuynh thành. Chỉ có câu thơ này, mới có thể biểu hiện được vẻ xứng đôi của bọn họ!
Hiên Viên Vô Thương vừa nghe, cũng nhịn không được cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Công Tôn Trường Khanh. Lần đầu tiên cảm thấy hắn không phải là người chướng mắt, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười yếu ớt: "Công Tôn đại nhân quả nhiên không hổ là ngôi sao sáng của giới văn học!"
Nụ cười này càng để cho không ít người mất hồn, cả nam lẫn nữ cùng che cái mũi của mình, lo lắng máu mũi phun ra. . . . . .
Chỉ là Vũ Văn Tiểu Tam nhìn lâu nên đã miễn dịch. Người này nhìn rất mê người, nhưng trên thực tế là một con hồ ly phúc hắc. Người nào dám trêu chọc hắn, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo! Chỉ là nàng ngược lại nguyện ý xui xẻo cả đời!
BẠN ĐANG ĐỌC
Hãn phi, bổn vương giết chết ngươi (Người đàn bà đanh đá)
Historical FictionGiới thiệu: Không phải nàng tán gẫu quá cao hứng một chút sao? Vậy mà trừ tiền thưởng một tháng của nàng rồi hả? Không phải nàng giả vờ đáng yêu một chút sao? Lại thiếu chút nữa bị biến thành Tiểu Tam? Không phải nàng mắng ông trời...