Chương 66: Đừng có kéo bổn vương phi như thể kéo một con lợn chết

2.2K 46 11
                                    


"Trong hội thi thơ, Tam vương gia vẫn luôn dịu dàng đút cho Công Tôn đại nhân ăn, nhìn ra thật muốn người khác ghen mà chết! Tam vương gia đây là "chỉ thấy người nay cười, nào nghe thấy người xưa khóc"* mà!" Mỗ nữ mở miệng, cực kỳ cảm thán.

(*2 câu trong bài thơ "Giai nhân" của Đỗ Phủ)

Mọi người không ngừng đồng tình với Hiên Viên Diệu! Mấy ngày trước còn cùng tình nhân sống chết gắn bó, mà nay lập tức đã ôm người khác vào trong ngực, ôi.......

Ở phía sau đám người, Mộc Thanh Y giống như ăn phải một con con ruồi. . . Sao hôm qua hắn không nhìn thấy cảnh tượng như người kia nói? Lẽ nào... cái vị Vũ Văn Lão Nhị tự xưng là "Bách Độ" này xưa nay vẫn luôn dối gạt bọn họ?

"Các ngươi không biết đâu, lúc ấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Công Tôn đại nhân e thẹn, đỏ bừng lên! Da thịt vô cùng mịn màng... Chậc chậc, xinh đẹp khiến người ta hận không thể xông tới cắn hai cái!"Người nào đó phát biểu còn phát ra tiếng "chậc chậc".

Đứng ở phía sau đám người, Mộc Thanh Y lau cái trán đầy mồ hôi..... Chuyện này..... Kể ra, có không ít người do hắn đưa tới đây, chờ khi chân tướng chuyện này bị bại lộ, chỉ sợ hắn cũng không có quả ngon để ăn rồi. Suy nghĩ một chút, vì để tránh bại lộ chân tướng, hắn cũng bị lôi vào cuộc rồi bị chà đạp đau đớn một trận, hắn nên đi về trước thì tốt hơn.... Lập tức hỏa tốc hỏa lôi kéo theo nam tử áo vàng cùng đi đến, vẻ mặt cũng đang đờ đẫn, cùng nhau rời đi.......

"Quả thật, dung mạo của Công Tôn đại nhân rất đẹp mắt, dáng dấp như thần tiên, ta đã từng gặp qua mấy lần, so với Nhị Vương Gia thì đẹp hơn rất nhiều!"Người nào đó phát biểu.

Lập tức, có người ở bên cạnh kéo kéo tay áo của "hắn": "Chớ nói nhảm! Nếu để cho Nhị vương gia nghe được, ngươi sẽ không có kết quả tốt lành gì đâu!"

Người kia vội vàng ngậm miệng, hắn váng đầu rồi sao, cái tên Vũ Văn Lão Nhị này to gan mới có thể nói những câu như vậy, hắn cũng chưa muốn chết sớm, tại sao có thể nói ra như vậy được chứ ... ...

... ...

"Vương Gia, thuộc hạ . . ." Ám Ảnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lo sợ đến độ ruột trong bụng xanh lè rồi!

"Tra ra được chưa?" thanh âm lạnh lùng vang lên, rõ ràng có pha lẫn sự tức giận.

Ám Ảnh gật đầu lia lịa, kể ra sự tình... Hình như chính hắn ngày hôm qua đã nói với Vương gia là không phải do Vương phi làm... Nhưng cái người đang ra sức diễn thuyết ở khách sạn kia đúng là Vương phi nhà bọn họ rồi. Mặc dù hắn không thông minh như Vương gia, nhưng hắn đã thấy Vương phi ra khỏi cửa từ sáng sớm, làm sao có thể không nhận ra chứ ... ...

"Sao không mang về đây?" Âm thanh rõ ràng đã mang theo chút bất mãn. Lúc nào thì Ám Ảnh làm việc trở nên có đầu không có đuôi như vậy!

"Thân phận của người kia đặc biệt, thuộc hạ không dám tùy tiện truy bắt!" Ám Ảnh co rúm lại đáp lời.

Mày kiếm vặn vẹo, giọng lạnh như băng nói: "Thân phận đặc biệt?"

"Vâng! Không chỉ đặc biệt mà còn vô cùng đặc biệt, sợ rằng cần Vương Gia 'tự thân xuất mã'(*)!" Bởi hắn có bị đánh chết cũng không dám trêu chọc cái vị vương phi kinh khủng đó, ai biết được đắc tội với nàng sẽ có hậu quả gì? Hắn rất sợ sẽ gặp phải kết cục tương tự như đám trắc vương phi vậy.

(* tự thân xuất mã: đích thân hành động)

"Rốt cuộc là ai?" Kìm nén lửa giận đã đến điểm giới hạn, muốn bộc phát ngay lập tức! Bởi vì trong lòng hắn mơ hồ đã có dự cảm. . .

"Bẩm . . . Hồi Vương gia, là Vương phi!" Ám Ảnh nói xong, vội vàng cúi đầu chờ đợi Hiên Viên Ngạo gầm lên, vô cùng tức hận bản thân ngày hôm qua tùy tiện nói là không phải do Vương phi làm, hiện tại thì tốt rồi, quả nhiên thật sự là do Vương phi làm, việc này bảo hắn phải làm thế nào mới đúng đây?

"Mang binh bao vây Vân Trung Thành!" Hiên Viên Ngạo nói xong, nổi giận đùng đùng, đạp bước xông ra ngoài. Quả nhiên lại là đồ tiện nhân đó. Hôm nay, nếu hắn không trừng trị nàng thật tốt một phen thì hắn không phải Hiên Viên Ngạo!

Híc... Thấy Vương gia nổi giận mà quên cả trách phạt, Ám Ảnh mừng mừng rỡ rỡ lập tức từ dưới đất đứng dậy, đi ra ngoài triệu tập binh mã . . .

Đột nhiên cái người ở trước mặt kia dừng bước: "Đi thông báo Vũ Văn tướng quân tới đây một chuyến, Bổn vương phải hưu thê!" Hắn không thể nhịn được nữa rồi. Tiện nhân kia năm lần bảy lượt chọc giận hắn, bây giờ còn chạy đi phá hủy thanh danh của hắn, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

"Vương gia, ngài nên nghĩ kỹ!" Ám Ảnh lập tức mở miệng khuyên can.

Chỉ tiếc rằng, hiện tại, trong lòng mỗ Vương Gia tràn đầy lửa giận, đâu còn chỗ nào mà nghe lọt nửa chữ: "Bổn vương kêu ngươi đi, ngươi phải đi!"

"Nhưng, đây là đích thân hoàng thượng tứ hôn, nếu ngài hưu thê, sợ rằng sẽ làm mất thể diện của hoàng thượng!" Ám Ảnh phân tích hợp tình hợp lý.

Ngọn lửa hừng hực đang nhảy nhót dữ dội trong đôi mắt lạnh của Hiên Viên Ngạo: "Làm mất thể diện của Hoàng huynh hả? Bây giờ có thể nói là mặt mũi của Bổn vương đã mất sạch rồi! Đi mời trưởng lão của tông tộc đến, hôm nay Bổn vương nhất định phải hưu thê!"

"Dạ!" Nếu Vương Gia đã quyết định, hắn còn nhiều lời hơn nữa sẽ vượt quá bổn phận.

... ...

Khi Hiên Viên Ngạo đeo cái mặt lạnh bước vào Vân Trung Thành, những người ở lầu một đều không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó co rúm lại liếc mắt lên trên lầu . . . . .

Ngay sau đó, một đám quan binh vọt vào, bao vây cả trong lẫn ngoài Vân Trung Thành đến gió thổi cũng không lọt . . .

Chưởng quỹ kia chạy tới, hành lễ với Hiên Viên Ngạo, rồi nói: "Tam vương gia, không biết ngài đến đây vì chuyện gì ? Hi vương gia có biết hay không?" Hắn đang nhắc nhở Hiên Viên Ngạo, đây là địa bàn của Hi vương gia, hãy xử sự ổn thỏa một chút, chớ để đả thương tình nghĩa chú cháu.

"Bổn vương xử lý chút chuyện vặt, cũng không cần kinh động tới hoàng thúc!" Lạnh giọng mở miệng, trong ngữ điệu băng giá đều là sự tức giận đang bị đè nén.

"Dạ!" Chưởng quỹ kia đáp một tiếng sau đó lui ra. Tam vương gia và Hi vương gia có quan hệ tốt không cần phải nói, nếu Tam vương gia nói như thế, giải thích rõ không phải là đại sự gì rồi, tất nhiên sẽ không gây sự huyên náo quá khó coi.

Đám người ở lầu một nhìn hắn mà run rẩy, chỉ thấy hắn lạnh lùng nói: "Trước khi Bổn vương bắt được người kia, một con con ruồi cũng không được phép thả ra khỏi cái khách sạn này, nếu không toàn thể bị xử trí theo quân pháp!"

"DẠ!" âm thanh đồng đều nhịp nhàng vang lên.

Ở trên lầu, người nào đó đang hăng hái hết mình diễn thuyết, nghe được mọi người cùng "Dạ" một tiếng, vội nhìn qua những người khác vẫn đang có dáng vẻ say mê hứng thú nghe chuyện xưa. Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Vì vậy tiếp tục nói.......

"Hi vương gia để chúng ta làm thơ ngẫu hứng trên đường đi, còn Tam vương gia ôm chặt Công Tôn đại nhân cùng đứng ở bên ngoài khoang thuyền, hai người nhiệt tình ôm hôn......."

Chợt, những người đứng ở phía rìa ngoài nhìn thấy bóng dáng toàn thân tản ra lửa giận của một ai đó, hoảng sợ chuẩn bị hành lễ, lại bị người nọ quăng tới một ánh mắt lạnh, làm cho không dám mở miệng... Ánh mắt kia khiến bọn họ như rơi vào hầm băng! Híc, nhìn vào đôi mắt của hắn rõ ràng mang theo ánh lửa... Vũ Văn Lão Nhị thảm thương rồi: "tiền cảnh kham ưu" (*) mà!

(*Tiền cảnh kham ưu: tình huống trước mắt u buồn đáng lo không chịu nổi)

Mỗ vương gia từ từ bước đến, âm thanh trong trẻo kia truyền ra từ bên trong.......

"Hôn rồi hôn, Tam vương gia đưa tay vào trong vạt áo của Công Tôn đại nhân, Công Tôn đại nhân than nhẹ một tiếng, xụi lơ ở trong ngực hắn... Trong miệng kêu: 'Ưm, không được, sẽ bị người ta nhìn thấy'. Tam vương gia không nghe theo, cởi bỏ y phục của Công Tôn đại nhân ... ...

Lúc này, ánh trăng sáng rọi chiếu tới trên thuyền, lồng ngực màu mật ong của Công Tôn đại nhân phơi bày trước mặt Tam vương gia. Trong mắt lửa dục dấy lên hừng hực, Tam vương gia mở miệng nói: 'Yên tâm, ai dám nói nhiều thêm một câu, Bổn vương khiến hắn phải chết!' dứt lời liền nhẹ nhàng gặm cắn ở trước ngực Công Tôn đại nhân. Vẻ mặt Công Tôn đại nhân đầy thẹn thùng, nửa bên vạt áo tụt xuống làm nửa bờ vai lộ ra dưới ánh trăng nhìn có vẻ cực kỳ duy mỹ, mị nhãn như tơ, gắt gao giữ chặt đầu Tam vương gia, cắn môi dưới kìm hãm một tiếng ngâm khe khẽ ... ..."

Mỗ nữ bịa đặt rất rõ ràng mạch lạc, vì trước kia có nhìn qua tiểu thuyết đam mỹ và manga, nên tình tiết được thêu dệt thống nhất, sắp xếp không hề lộn xộn.......

(manga- tiếng Nhật: truyện tranh)

Các thính giả đồng loạt nuốt nước miếng, thần thái phức tạp, vừa mê mẩn lại vừa khinh bỉ... Chợt cảm giác thấy một khối áp lực oai nghiêm mãnh liệt đánh tới sau lưng, mọi người quay đầu lại, nhìn thấy cái mặt xanh mét của ai kia ... ...

Không hẹn mà cùng trợn to mắt, sau đó nuốt xuống một ngụm nước miếng, rồi đứng nhường qua một bên.......

Ám Ảnh đi theo sau lưng Hiên Viên Ngạo, cũng nghe thấy lời của nàng... Lau mồ hôi trên trán, Vương phi, Lão Nhân Gia ngài xạo quá rồi đó! Đặc biệt là cái quá trình kia, nói thì thào như thế. . . Cứ như thể tận mắt nhìn thấy chân tướng vậy!

Mỗ nữ chưa nhận ra được một chút nào rằng chính chủ đã tới, vẫn thao thao bất tuyệt: "Nhưng vào lúc này, Tam vương gia đột nhiên......."

"Đột nhiên như thế nào?"Một ngữ điệu giá lạnh vang lên.

Người ở chỗ này đồng thời co rúm lại, thụt lùi đứng dẹp sang một bên, Tiểu Nguyệt vừa nhìn thấy Hiên Viên Ngạo, há to mồm, bị dọa sợ suýt thì ngất xỉu ... ...

Vũ Văn Tiểu Tam vẫn chưa phản ứng kịp, nhắm mắt lại gật gù đắc ý giảng giải: "Đột nhiên thẳng tay kéo tụt quần của Công Tôn đại nhân, rồi để Công Tôn đại nhân quay lưng về phía hắn, sau đó đè nén lửa dục đang ngập tràn trong lòng, mở miệng nói: 'Chuẩn bị xong chưa, ta muốn tiến vào'... "

"Còn gì nữa không?" Âm thanh lạnh lẽo làm cho người ta phát run một lần nữa vang lên.

"Ngươi bị đần à! Điều này mà còn phải hỏi, đương nhiên là Công Tôn đại nhân nói: 'Không muốn, ta sợ đau.' Rồi Tam vương gia nói: 'Yên tâm, ta sẽ nhẹ một chút.' Tiếp theo là Tam vương gia tiến quân thần tốc, hai người tiến hành loại vận động nguyên thủy nhất..., ôi chao ôi, ô... Nhưng mà, huynh đệ, sao giọng nói của ngươi quen tai thế?" Vũ Văn Tiểu Tam nói rồi quay mặt sang, sau đó . . . Gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc và say mê cứ như vậy... Cứng đơ!

"Kia là... Cái đó... Tam vương gia! Tiểu... Tiểu nhân vừa rồi chỉ đùa một chút thôi, đúng, chỉ là đùa một chút, tùy tiện nói một chút. Lão Nhân Gia ngài nhất định sẽ không để ý đúng không?" Mỗ nữ nói xong vội đứng lên lui về phía sau, còn hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Nguyệt một cái. Con heo này tới mà cũng không nhắc nhở nàng một câu!

Tiểu Nguyệt vẻ mặt như nhà có tang, Vương gia hung hăng nhìn chằm chằm các nàng, nàng nào dám nhắc nhở chứ? Đặc biệt là đức hạnh của tiểu thư nhà mình lại thô lỗ cộc cằn, nàng nhắc nhở thì có tác dụng gì đâu?

Vũ Văn Tiểu Tam sợ sệt nhìn hắn, đồng thời trong lòng cầu nguyện: Ông trời ơi, ngàn lần vạn lần không được để cho hắn nhận ra ta nhé! Nếu thân phận của nàng bị vạch trần ngay bây giờ, đám người nọ sẽ biết là nàng đang dối gạt họ, hình tượng Tam vương phi vĩ đại do nàng vất vả xây dựng lên vì vậy mà sẽ rớt giá thảm hại, sụt xuống tận đáy!

Tuy nhiên, nàng đã đoán sai một điểm, Hiên Viên Ngạo cho dù biết là nàng, tuyệt đối sẽ không vạch trần thân phận của nàng, đường đường là Vương phi đi ra ngoài bại hoại danh tiếng của phu quân càng khiến hắn mất thể diện hơn!

"Các ngươi vừa nghe được cái gì rồi?", thanh âm lạnh như băng.

Mọi người cùng nhau trả lời: "Hồi bẩm Vương gia, chúng ta thực sự là không nghe được cái gì đâu!" Tiếp đó, đồng loạt nhìn toàn bộ khách sạn bị bao vây... Mọi người không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng, bọn họ sẽ không bị Tam vương gia tiễu trừ chứ ?

Ngay sau đó, kẻ lãnh ngạo kia quay sang, cười mà như không cười nhìn những người đó: "Chính các vị đã giúp một tay làm cho danh tiếng tốt của Bổn vương lan xa hả?" Cái chữ "Tốt" được gằn rất nặng!

Lúc này mọi người càng thêm câm nín như ve sầu mùa đông, run rẩy nói: "Vương... Vương gia... Ta... Chúng ta... "

"Các vị cũng thật nhàn rỗi quá! Có thời gian rảnh rỗi hỏi thăm chuyện của Bổn vương, chắc hẳn cảm thấy hết sức hứng thú chứ hả? Về sau muốn biết thì trực tiếp hỏi Bổn vương là được." Giọng nói nghe chừng cực kỳ ôn hòa, ôn hòa khiến cho bọn họ tưởng rằng đứng ở đây không phải là Tam vương gia, mà là Hoàng thượng ôn nhuận như ngọc. Tuy nhiên, cũng vì quá mức ôn hòa, mới khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi!

"Vương Gia, chúng ta biết sai rồi!"Lập tức có người mở miệng nói xin lỗi, những người khác đồng loạt hùa theo. Vương Gia à, đầu sỏ gây tội ở bên kia kìa, tại sao người vẫn níu lấy chúng ta không thả chứ? Chúng ta cũng chỉ nói mấy câu với bằng hữu của mình mà thôi nha.

"Nếu các vị đã thích hỏi thăm bí văn (chuyện bí mật) của hoàng gia như vậy, Bổn vương hi vọng nửa đời sau của các ngươi đều tới đây hỏi thăm mỗi ngày, các vị cũng không nên phụ kỳ vọng của Bổn vương."Giống như lơ đãng nói ra, lại làm cho mấy người trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất.......

Ý tứ của những lời này là... Cả đời này của bọn họ không bao giờ có đường thoát ra nữa! Mỗi ngày tới đây hỏi thăm... Tam vương gia của đế quốc Hiên Viên là một Vương gia vô cùng uy quyền, hắn xử tử hình bọn họ, bọn họ tuyệt đối không có lối thoát thứ hai!

... ...

Hãn phi, bổn vương giết chết ngươi (Người đàn bà đanh đá)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ