Liên Hoa và Đình Vân nhìn theo bóng lưng bọn họ, liếc mắt nhìn nhau. Có lẽ nhận thức trước kia của bọn họ đối với vương phi đều là sai, ánh mắt Vương Gia không sai! Từ giờ khắc này trở đi, bọn họ mới thật sự thừa nhận người Vương phi này!
Nửa đời trước, Vương Gia đều sống trong khổ sở, cho nên Vương Phi của bọn hắn, không cần phải quá lợi hại, không cần mọi người phải khiếp sợ, cũng không cần có bản lãnh giúp Vương Gia đoạt được thiên hạ, chỉ cần yêu Vương Gia, giống như Vương Gia đã dùng tánh mạng để yêu, như vậy là đủ rồi!
Về phần đứng ngạo nghễ khắp thiên hạ, Vương Gia có loại năng lực kia rồi, bọn họ cũng có năng lực để tương trợ Vương Gia.
Quay đầu nhìn khu rừng này một chút, hai người nhìn nhau cười một tiếng, đồng loạt nhảy vào. Bọn họ cũng không thể để cho vương phi bọn họ gả cho người khác! Cũng không thể để Vương Gia một mình cô độc chiến đấu anh dũng được!
. . . . . .
Trong một chỗ sâu nhất của rừng rậm, một nam tử áo trắng nằm trên mặt đất, đáy lòng vang lên âm thanh của nàng "Mười lăm ngày, nếu sau mười lăm ngày, chàng vẫn chưa về, lão nương liền tái giá!" . . . . . .
Lông mi thật dài khẽ run, trên gương mặt tuyệt mỹ kéo lên một độ cong hấp dẫn, khu rừng rất lớn, âm thanh bên ngoài tuyệt đối không thể nào truyền vào, thế nhưng hắn lại nghe được. . . . . . Nghe được nàng nói mười lăm ngày, nếu hắn không đi ra ngoài, nàng liền tái giá!
Khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười yếu ớt, cặp mắt tà mị như hoa anh đào kia khó khăn mở ra, cắn răng, chống đỡ thân thể đầy thương tích, từ từ đứng lên. Hắn không thể ngã, tuyệt đối không thể ngã xuống! Nữ nhân kia, nếu nói ra được thì sẽ làm được!
Hai tháng này, chỉ có trời mới biết hắn là làm sao sống được, vật lộn cùng Xà Vương, cả người đều bị thương nặng, thật vất vả lấy được máu vào tay, liền bị bầy rắn đuổi giết, tiếp đó lại gặp được cá sấu, hoa ăn thịt người, kiến ăn thịt người, bị buộc phải nhảy xuống vực. . . . . .
Cuối cùng lại ở nơi này, nhưng kỳ quái là mình không có bị dã thú xé xác ăn thịt.
Thật vất vả thân thể mới đứng được vững vàng, lại cảm giác đầu choáng váng, sau khi lảo đảo mấy bước chân, liền dùng nhuyễn kiếm chống đỡ, giống như bảo vệ trân bảo sờ sờ bình sứ trong ngực, cười yếu ớt một tiếng, rồi sau đó dùng ý chí mạnh mẽ để chống đỡ, khó khăn di chuyển từng bước. . . . . .
Tam nhi, Thương Thương sẽ cố gắng sống, cho nên nàng nhất định phải chờ ta, nhất định phải chờ ta trở lại. . . . . .
. . . . . .
Hiên Viên Ngạo mang theo nàng cưỡi ngựa không bao lâu, ám ảnh liền chạy một chiếc xe ngựa tới. Bởi vì nàng mang thai, không thể chịu xe ngựa lắc lư quá nhiều, cho nên trên giường bên trong đặt chăn thật dày.
Ôm lấy nàng đang nhắm mắt lại, không biết nàng lại đang suy nghĩ cái gì, sải mấy bước nhảy tới, đặt nàng vào trong xe ngựa, ngồi ở bên cạnh nàng.
Sau một hồi lâu. . . . . .
"Hiên Viên Ngạo, giúp ta giải huyệt đạo!" Nhàn nhạt mở miệng, sắc mặt đã bình tĩnh lại.
Hắn do dự bất động, nếu nữ nhân này lại nổi điên thì làm thế nào?
"Không cần lo lắng, ta bảo đảm không náo loạn!" Bởi vì nàng đã quyết định rồi, chờ hắn trở về. Mười lăm ngày, nếu hắn không trở lại, nàng liền. . . . . . Nàng sẽ để cho con trai hắn gọi người khác là cha! Hừ! Nghĩ thì nghĩ như vậy, chỉ là mũi nàng vẫn rất chua xót .
Vươn tay điểm nhẹ mấy cái, huyệt đạo trên người nàng liền được giải. Nhìn nàng nửa ngày, cũng không biết nên nói cái gì, trong đầu xuất hiện hình ảnh lần đầu tiên hắn và nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Nữ nhân này dẫn đầu lên xe còn chưa tính, vậy mà nàng nhất định phải ngồi ở chính giữa, còn to gan lớn mật nói với mình "Ngươi không hưu ta...ta mới sợ!" .
Hắn còn nhớ rõ ngày đó, lúc hắn và Nguyệt Vô Hạ bị đâm, vì muốn tỏ rõ với Thừa Tướng bên kia hắn rất quan tâm đến Nguyệt Vô Hạ, cho nên cố ý bị thương nhẹ. Kết quả làm cho nữ nhân này vui mừng nhảy lên cao ba thước, hỏi đã mang thi thể hắn trở lại chưa, nói như hắn đã chết rồi vậy, làm hắn giận đến hắn suýt nữa bóp chết nàng.
Những ngày đó, thật ra thì mới xảy ra vào mấy tháng trước. Nhưng hiện tại giống như đã cách hắn rất xa rồi, xa đến không cách nào chạm được, giống như đã là mộng ảo.
Có lẽ là ông trời trừng phạt hắn, trừng phạt hắn không biết quý trọng.
Trên khuôn mặt lãnh ngạo, lần đầu tiên xuất hiện một loại cảm xúc có tên là hoài niệm và hối tiếc. Nếu ban đầu, hắn không ép nàng tự vận đến mất trí nhớ, hết thảy chuyện này sẽ như thế nào đây?
Suy nghĩ ngàn xoay trăm đảo, nhưng không biết Vũ Văn Tiểu Tam đã sớm theo dõi sắc mặt thay đổi bất ngờ của hắn, nhiều lần muốn nói lại thôi.
"Hiên Viên Ngạo." Nhẹ giọng mở miệng gọi hắn, một tiếng này không có bất kỳ tức giận, giống như là gọi một người bằng hữu.
Giờ khắc này, nàng không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn coi hắn như một người bạn. Nàng xuyên không lâu như vậy, tới nay tâm tính đã biến đổi rất nhiều. Nếu như có thể, nàng hi vọng mình có thể thuyết phục hắn, để cho hắn tìm một giai nhân khác.
Bởi vì mười lăm ngày sau, nếu Thương Thương không trở lại. . . . . . Mặc kệ là thiên cung hay địa ngục, cũng không thể tách bọn họ ra!
Đối với Hiên Viên Ngạo, chỉ có thể là áy náy. Nàng chỉ có một trái tim, trong lòng đã lắp đầy tên nam nhân ngu ngốc làm cho người ta đau lòng kia rồi, đã không còn dư chỗ cho người khác.
Hắn sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng: "Có chuyện gì sao?"
"Ngươi nhớ lần đầu tiên chúng ta ngồi xe ngựa không?" Nhớ tới khi đó, nàng đều không nhịn được cười. Đó là lúc nàng mới vừa xuyên qua, thề nhất định phải làm cho tam vương phủ của hắn náo loạn lên.
Môi mỏng lạnh lẽo cứng rắn nâng lên một nụ cười khẽ: "Nhớ!"
Nhìn khuôn mặt lãnh ngạo của hắn một chút, bộ dạng rất đẹp trai, mở miệng cười: "Thật ra thì, nếu như không phải ngươi thường hay bóp cổ ta, hậu viện lại nuôi một đám nữ nhân, thì với dung mạo đẹp trai như vậy của ngươi, có lẽ ta đã yêu ngươi rồi."
Những lời này, quả thật không giả.
Đáy lòng của hắn mừng như điên, ngay sau đó lại suy sụp, Đúng vậy, nàng nói là nếu như, nếu như không phải là. . . . . . Nếu như không có. . . . . . Nhưng giữa bọn hắn không có nếu như, những thứ kia đều là sự thật.
Điều chỉnh lại tâm tư, lạnh giọng mở miệng: "Nếu không phải nàng luôn chọc Bổn vương giận đến giơ chân, Bổn vương cũng sẽ không ra tay với nàng!"
Ách. . . . . . Sờ lỗ mũi, hốc mắt bởi vì vừa mới khóc, còn hơi ửng hồng: "Thật ra thì con người ngươi cũng không tệ, bất luận bởi vì cái gì thì ít nhất lúc đó ngươi còn không có giết chết ta. Người ta cũng không phải là người không có lương tâm, về sau chúng ta sẽ là tỷ muội tốt của nhau!"
Tỷ muội tốt? Sau ót mỗ Vương Gia xuất hiện hai vạch đen không đúng lúc, co quắp khóe miệng nhìn nàng.
Ách. . . . . ."Khụ khụ, nói sai rồi, là huynh đệ tốt!" Nói xong vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiễm nhiên một bộ dáng ca ca tốt.
Thế nhưng hắn lại đè tay của nàng đang đặt ở trên vai mình xuống, giữ thật chặt ở trong bàn tay to của mình, nắm đến nỗi làm tay nàng phát đau. Đôi mắt lạnh kia nhắm chặt, thân hình lãnh ngạo cũng hơi run rẩy, cắn răng để cho giọng nói mình nghe có vẻ bình thường: "Ta hiểu ý của nàng.....nàng muốn nói chúng ta chỉ có thể là bằng hữu, nhưng. . . . . ."
Nhưng hắn không bỏ được, phải làm thế nào?
"Ai da, Vương Gia, ngài đừng nắm tay người ta như vậy, người ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy!" Một câu nói quen thuộc từ trong miệng của nàng phát ra.
Tiếng nói vừa dứt, hai người nhìn nhau, đều cười một tiếng.
Ngày đó, nàng mang theo mấy bọc châu báu lớn, sau đó té từ trên nóc nhà của hắn xuống, sợ hắn trừng trị nàng, đã nói nàng là..." Hoàng hoa đại khuê nữ", để cho hắn "Không đi tới" , hắn còn nhớ rõ sau khi mình nghe xong suýt nữa trượt chân.
Buông tay nàng ra, nhìn về đôi mắt lấp lánh của nàng, tâm tình đã sáng sủa không ít.
"Đó là do nàng giả bộ hay là bản tính?"
"Đạo đức phẩm chất của bản cô nương cao thượng, là người chính phái, không giả vờ giả vịt!" Đức hạnh rắm thúi này của Vũ Văn Tiểu Tam lại chạy đến quấy phá.
Đạo đức phẩm chất cao thượng? Sau ót xẹt qua một vạch đen. . . . . .
"Nàng khi nào thì bắt đầu yêu hoàng thúc?" Lúc hỏi ra những lời này, tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp.
"Lúc đi lại mặt vào ngày thứ ba, cũng có thể là buổi sáng cái ngày bị ngươi kéo như heo chết. Ta cũng không biết, tình cảm là sự tích lũy từng ngày." Nghĩ tới những ngày đó, cho dù là mình bị kéo như heo chết, cũng là những ngày rất vui sướng!
"Ha ha, Bổn vương còn nhớ rõ nàng như một chuôi trường kiếm cương nghị, thà chết cũng không khuất phục!" Hắn nói xong, cặp mắt lạnh kia dính vào chút ý cười. Vũ Văn Tiểu Tam, ta hiểu ý của nàng, nàng muốn ta tìm khác người khác, chỉ là trong lòng của ta cũng chỉ dung hạ được một người là nàng. Nhưng nếu như ta biểu hiện không tự nhiên một chút, sẽ làm nàng rời bỏ ta, đúng không?
Ách, nói đến chuyện này, nàng thật đúng là có chút ngượng ngùng rồi, khoác lác có chút quá mức.
Đúng lúc này, một mũi tên đột nhiên đâm xuyên qua xe ngựa. Nàng trợn to cặp mắt, nhìn mũi tên bị hắn dùng hai ngón tay kẹp lại, võ công của người này thật cao!
Không lâu lắm một đám người hắc y nhân vây quanh xe ngựa của bọn họ, xem ra là muốn đánh chặn đường đây!
"Ngươi ở bên trong, không muốn đi ra ngoài sao!" Nếu dựa theo hơi thở ở bên ngoài, chỉ có một người là cao thủ tuyệt đỉnh, kém hắn không bao nhiêu, những người khác đều là cấp bậc ám ảnh, thậm chí không bằng ám ảnh. Nhưng là nhân số rất nhiều, nếu dùng chiến thuật biển người, bọn họ cũng không thể chống đỡ được bao lâu, cho nên vẻ mặt của hắn có chút nghiêm túc.
Nói xong đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị nàng bắt được tay: "Hiên Viên Ngạo, nếu như đánh không lại, ngươi đi đi, ta không sao!"
Nàng biết thực lực của Hiên Viên Ngạo, nếu như không có gánh nặng là nàng, muốn thoát thân tuyệt đối không có vấn đề gì! Nàng vốn muốn cùng chết với Thương Thương, cho nên vào lúc này, nàng không thể liên lụy Hiên Viên Ngạo, người bằng hữu này!
Hắn cầm ngược lại tay của nàng, trong đôi mắt rét lạnh kia tràn đầy thâm tình: "Vũ Văn Tiểu Tam, Bổn vương biết đối với nàng mà nói, Bổn vương chỉ là bằng hữu của nàng mà thôi. Nhưng nàng là người duy nhất mà ta yêu sâu đậm, dù Bổn vương chết, cũng sẽ không bỏ nàng một mình mà rời đi!"
Nói xong buông tay nàng, vững vàng đi ra ngoài, lưu lại một mình nàng ngơ ngác ngồi ở trong xe ngựa, trong lòng bách vị tạp trần¬(1).
"Ngạo Vương Gia, mục tiêu của chúng ta không phải là ngài, cho nên mời tránh ra!" Người thủ lĩnh áo đen kia mở miệng, che mặt, trong cặp mắt kia còn hàm chứa ý cười.
Ám ảnh nhảy xuống xe ngựa, đứng ở bên người Hiên Viên Ngạo. Trong lòng giận mình đi quá nhanh, không mang theo nhiều người.
"Nực cười, ngăn cản xe ngựa Bổn vương, còn nói mục tiêu không phải là Bổn vương?" Lạnh giọng mở miệng, cặp mắt rét lạnh kia đã dính vào chút sát khí.
Người thủ lĩnh áo đen nhân nhanh chóng bước mấy bước lên phía trước: "Tại hạ không muốn đối nghịch với tam vương gia, lấy tiền của người, trừ hoạ cho người, cho nên hôm nay cần phải lấy tánh mạng của hi vương phi. Nếu tam vương gia không tránh ra, tại hạ sẽ không khách khí!"
"Nếu Bổn vương không đoán sai, các hạ là các chủ Thiên Vũ Các đúng không?" Lạnh lùng quét một vòng người trước mắt.
Thiên Vũ Các, chính là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ! Các chủ Đoạn Thiên Tầm là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Người áo đen kia sững sờ một lúc, rồi sau đó mở miệng cười: "Ánh mắt tam vương gia thật tốt!"
Hiên Viên Ngạo, hắn ngược lại từng có duyên phận vài lần với người này. Nhưng người để cho hắn ấn tượng tương đối sâu khắc, vẫn là vị vương phi kia của hắn, đáng tiếc đã mất mạng trong một trận hỏa hoạn rồi.
"Các hạ không muốn đối địch với bổn vương, lại không sợ hoàng thúc sao?" Thuộc hạ của hoàng thúc chính là hai trang tám các hai mươi mốt lầu, tất cả đều không phải là ngồi không.
"Hiện tại Hi Vương Gia sống chết chưa rõ, nếu tại hạ không có đoán sai, sợ rằng đã mất mạng rồi?" Mở miệng cười, nhìn ánh mắt của Hiên Viên Ngạo. Nếu đánh nhau, hôm nay Hiên Viên Ngạo tuyệt đối không thể gánh nổi vị hi vương phi thần bí đó.
"Vậy các hạ có thể nói cho Bổn vương biết là ai cho các ngươi đi đến lấy mạng của nàng không?" Rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho nàng?
Đoạn Thiên Tầm cười khẽ một tiếng: "Tam vương gia, ngài nên biết rõ quy củ của Thiên Vũ Các chúng ta. Dù phải chết cũng không thể nói ra tên người ủy thác, tại hạ ngưỡng mộ ngài là một anh hùng, cho nên không muốn động thủ với ngài, cũng xin Tam vương gia không nên làm khó tại hạ!"
Ánh lạnh chợt lóe, thanh Quân Tử Kiếm liền xuất hiện trong tay của hắn, kiếm không động mà rét lạnh, một cỗ khí bén nhọn xơ xác tỏa ra từ trong thanh kiếm. Chỉ là kiếm khí đã để cho bước chân một vài sát thủ võ công không quá cao có chút không ổn định.
Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trong xe ngựa cũng cảm thấy khó chịu, dạ dày càng thêm không thoải mái, có chút buồn nôn.
Mở một góc màn nhìn lén ra bên ngoài, liền hít vào một hơi khí lạnh. Đặc biệt sao? Ở đây có ít nhất cũng sáu bảy trăm người đi, nàng đã đắc tội người nào hả?
Đoạn Thiên Tầm nhìn kiếm trong tay Hiên Viên Ngạo, trong nháy mắt trở nên thận trọng. Nếu hắn không đoán sai, đó là Quân Tử Kiếm! Võ công của Hiên Viên Ngạo vốn là so với hắn đã cao hơn một bậc, hơn nữa còn có thanh kiếm kia, chỉ sợ chính hắn cũng không phải là đối thủ của Hiên Viên Ngạo!
"Tam vương gia đã quyết định rồi sao?" Hắn không phải là đối thủ, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, hắn không tin Hiên Viên Ngạo có thể chịu đựng được!
"Rút kiếm đi!" Ba chữ, tỏ rõ thái độ của hắn, trong lòng biết hôm nay có thể chạy trời không khỏi nắng, nhưng đáy lòng không có ý nghĩ lui bước, ngược lại càng thêm kiên quyết hơn!
Vào lúc có một người mình muốn bảo vệ, đó là lúc hắn mạnh nhất!
"Tốt!" Đoạn Thiên Tầm cũng rút bội kiếm bên hông ra, một thanh Thí Huyết Kiếm cũng lấp lánh ánh sáng sắc bén. Mặc dù so ra vẫn thua kém 'Quân Tử Kiếm', nhưng cũng là một thanh kiếm có danh tiếng!
"Bổn vương có một chuyện muốn nhờ!" Đây là lần đầu tiên trong đời, Hiên Viên Ngạo hắn cầu xin người khác!
Đoạn Thiên Tầm tự nhiên cũng hiểu rõ: "Tam vương gia mời nói!" Đây là tôn kính đối với cường giả.
"Chỉ cần Bổn vương không chết, ai cũng không thể tổn thương nàng!" Lời này, để cho bọn họ không thể đánh lén người bên trong xe ngựa.
"Được!" Chuyện này cũng không sao cả, Hiên Viên Ngạo không chết hoặc không bị trọng thương, thì bọn họ cũng không thể giết chết hi vương phi đó. Chỉ là hắn sẽ không giết Hiên Viên Ngạo! Đồng ý trước rồi nói sau.
"Xin mời!" Trong mắt phượng tràn đầy thận trọng.
"Xin mời!" Trong đôi mắt lạnh lẽo mang theo một ít cảm kích.
Kiếm quang lóe lên, hai người liền bắt đầu giao chiến, ánh kiếm tung bay, hàn quang hiện ra. Ánh kiếm màu trắng và màu đỏ giao nhau, sát khí bén nhọn chạy dài mấy dặm! Chỉ một thoáng mà phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang!
Vũ Văn Tiểu Tam là lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ võ lâm chân chính giao chiến, trợn to cặp mắt nhìn tình hình chiến đấu ở bên ngoài. Bùn ở dưới đất bị nâng lên thành một trận lốc xoáy to lớn, bao bọc hai người kia ở bên trong. Gió lốc xoay tròn thật nhanh, nhanh đến nỗi không thấy rõ người ở bên trong.
Vậy mà lá cây vài trăm mét xung quanh đều bị tiêu diệt, ngay cả mảnh vụn cũng không còn dư lại!
Sau một hồi lâu, lốc xoáy này biến mất không thấy gì nữa, một hắc y nhân che mặt với một nam tử mặc y phục lam sắc đang đứng trên mặt đất đã bị san bằng. . . . . .
Hắc y nhân lảo đảo cước bộ, che cánh tay của mình. Trận chiến này, hắn đã là trọng thương, nếu không chữa trị thật tốt, cánh tay của hắn sẽ bị phế!
Nam tử lãnh ngạo áo lam vươn tay, lau đi vết máu trên khóe môi, lạnh lùng nhìn hắn.
Thắng bại đã phân!
"Tam vương gia, tại hạ bái phục!" Đoạn Thiên Tầm mở miệng cười, tuy là thua, nhưng cũng không đại biểu hắn muốn buông tha lần ám sát này!
"Đa tạ!" Nói xong nhìn về phía một đám hắc y nhân phía sau hắn, trong lòng càng hiểu rõ hôm nay bọn họ chạy không thoát!
Bởi vì mới vừa đánh một trận, mặc dù hắn thắng Đoạn Thiên Tầm, nhưng vẫn bị thương nhẹ, tình hình này càng thêm bất lợi đối với bọn họ!
Một đám hắc y nhân nhào tới về phía bọn họ, tiêu sái xoay người một cái, mỗi một kiếm của Quân Tử kiếm sẽ lấy tánh mạng của một đám hắc y nhân.
Kiếm phong sở chỉ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Vậy mà, khi hắn vừa đánh bay một thân thể một đám hắc y nhân trước mặt, cũng chính lúc này, hắc y nhân đánh về phía xe ngựa!
Mắt sáng trợn to, không suy nghĩ nhiều liền nhảy về phía xe ngựa, đồng thời cũng bị người sau lưng hung hăng chém một đao vào bả vai, kêu rên ra tiếng, nhưng vẫn liều mạng tiếp tục bay về phía xe ngựa.
Ám ảnh thấy vậy lập tức đi lên ngăn lại đám người đang đuổi theo sau lưng. . . . . .
Xe ngựa bị hắc y nhân kia đánh vỡ tung, Vũ Văn Tiểu Tam ở bên trong cũng bị ném ra ngoài. . . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
Hãn phi, bổn vương giết chết ngươi (Người đàn bà đanh đá)
Ficción históricaGiới thiệu: Không phải nàng tán gẫu quá cao hứng một chút sao? Vậy mà trừ tiền thưởng một tháng của nàng rồi hả? Không phải nàng giả vờ đáng yêu một chút sao? Lại thiếu chút nữa bị biến thành Tiểu Tam? Không phải nàng mắng ông trời...