Lúc Soo Jung tỉnh lại thì thấy mẹ đang ngồi bên cạnh giường nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cô chống người ngồi dậy, vành mắt thoáng chốc đỏ hoe.
Lee Young Jin ghé lại, xót xa vuốt ve gương mặt sưng tấy của con gái, nói:
“Hôm đó nhìn con kéo đàn, mẹ cảm thấy thật mừng vì quyết định trở lại Seoul của mình, nhưng bây giờ, mẹ không nghĩ như vậy nữa.
Vì chuyện giữa người lớn mà liên lụy tới con thế này, thật sự mẹ đau lòng lắm, cũng may không sao cả, nếu không thì mẹ sẽ giết người. Jung , thực ra con không biết, trước đây mẹ cũng không hề muốn nhằm vào JK , đã dự định quay về nước Anh, nhưng bọn họ đã có lòng muốn giữ mẹ lại như vậy, mẹ cũng sẽ theo hầu đến cùng.”
“Mẹ!”
Nước mắt lã chã tuôn rơi, Soo Jung nhào vào lòng mẹ, không ngừng nhỏ lệ,
“Con rất hận họ, hận không thể giết chết bọn họ.”
“Giết người rất dễ dàng, nhưng chúng ta không thể làm như vậy, làm vậy thì hời cho bọn chúng quá.”
Bây giờ Lee Young Jin đã không còn là người phụ nữ yếu đuối dễ dàng bị người ức hiếp năm xưa.
Seung Hyun về rồi, Lee Young Jin mới đi.
Lúc Seung Hyun tiễn bà xuống xe, Young Jin hỏi:
“Quyết định chưa?”
Seung Hyun hạ quyết tâm trịnh trọng gật đầu:
“Đã quyết định.”
*
Seung Hyun đẩy cửa phòng ngủ, trông thấy Soo Jung đang quay lưng về phía anh, thân mình co ro trên giường như con tôm nhỏ. Anh cởi áo khoác, đi tới ôm cô vào lòng.
“Anh đi đâu vậy?” Soo Jung hỏi.