Chương 3: Họa đêm

281 6 0
                                    

Luce men xuống dãy hành lang ký túc xá tối đen ngoằn ngoèo để về phòng mình, kéo lê theo sau chiếc túi đỏ bằng vải thô hiệu Camp Gurid với một quai bị gãy. Những bức từng quanh đấy có màu của một cái bảng đen phủ đầy bụi phấn—và cả nơi này chìm trong yên ắng đến kỳ quái, không kể thứ ánh sáng mù mờ nhập nhoạng và tiếng rền từ những bóng đèn huỳnh quang vàng treo trên những mảng trần ngấm nước bong tróc.

Hơn hết, Luce ngạc nhiên khi nhìn loạt cửa đóng im ỉm. Nhớ lại hồi ở Dover, cô luôn khao khát một chút riêng tư, dễ thở từ những bữa tiệc thường trực trên khắp dãy hành lang ký túc. Để về được phòng thì phải lượn qua một đám con gái mặc quần jean cùng gu ngồi bắt chân chữ ngũ hay những cặp tình nhân dựa vào tường mà vô tư khóa môi nhau.

Nhưng Kiếm và Thánh Giá thì... ừm, hoặc là mọi người đang bắt tay vào làm bài tiểu luận dài ba mươi trang của họ hoặc cũng có thể việc kết nối xã hội ở nơi này tồn tại muôn màu muôn vẻ hơn phía-sau-những-cánh-cửa-đóng-kín kia.

Nhắc đến chuyện đó, mỗi cảnh cửa im ỉm cũng đều đáng để nghía. Nếu những học viên tại trường Kiếm và Thánh Giá này xoay xở được trong phạm vi thời trang của mình thì rõ ràng họ cũng tài tình trong việc đánh dấu không gian của riêng mình. Luce bước qua một khung cửa có treo một bức rèm hạt và một cánh cửa khác trải phía trước một tấm thảm chào mừng như để xem có ai chùi chân lên nó không, cái này có tác dụng khuyến khích Luce "lượn cho mau" khi đi qua đó.

Cô dừng lại trước cánh cửa trống duy nhất khu nhà. Phòng 63. Không đâu kinh dị bằng nhà mình. Cô lần tìm chìa khóa phòng trong ngăn trước túi đựng đồ, hít một hơi thật sâu và mở cánh cửa dẫn tới nấm mồ của mình.

Ngoại trừ việc nó không tệ chút nào. Hay nói đúng ra là không tệ như cô tưởng thì  căn phòng còn có một cái cửa sổ cánh trượt đạt-tiêu-chuẩn để mở đón khí trời đêm cho đỡ ngột ngạt. Nhìn qua những chấn song sắt, cảnh bãi cỏ dưới ánh trăng cũng đáng ngắm lắm, đấy là trong trường hợp cô không quá để ý tới việc nghĩa địa nằm ngay sau đó. Có một cái bồn rửa nhỏ đặt ngay trong phòng, một chiếc bàn học—xét ra, thứ-đáng-buồn-nhất trong căn phòng này chính là hình ảnh thoáng qua, từ đầu đến chân, của chính cô trong chiếc gương dài sau cánh cửa.

Cô quay ngay ra chỗ khác, biết quá rõ sẽ tìm thấy gì qua hình ảnh phản chiếu đó. Gương mặt cô hẳn trông hơi tái và mệt mỏi. Đôi mắt nâu lục nhạt hẳn điểm đầy sự căng thẳng. Mái tóc thì hẳn sẽ giống bộ lông chú chó xù sau mỗilần chạy nhảy dưới mưa gió. Chiếc áo len của Penn phủ lên cô nhìn như cái bao tải. Cô run rẩy. Lớp học buổi chiều cũng chẳng khá hơn buổi sáng là bao, nỗi sợ hãi bám rễ sâu nhất trong lòng cô cuốicùng cũng ra hoa kết trái:Cả trường bắt đầu gọi cô là Miếng Thịt. Và chẳng may thay, nó lại trùng ngay tên cô, thế là cái biệt danh đó cắm cọc luôn lên cô.


Cô rất muốn dỡ đồ ngay để biến căn phòng 63 vô vị này thành nơi chốn riêng của mình, chỗ cô có thể chạy đến khi cần một nơi ẩn mình trốn chạy và tĩnh tâm lại. Nhưng cô chỉ làm được mỗi việc là kéo khóa cái bị của mình trước khi không cưỡng nổi mình đổ nhào xuống chiếc giường trơ trụi. Cô cảm thấy như cách xa nhà đến cả vòng trái đất. Dù chỉ mất hai mươi phút lái xe từ cánh cửa sau quét vôi trắng với cái bản lề lung lay nhà cô tới cánh cổng sắt gỉ sét của trường Kiếm và Thánh Giá này, vậy mà lại có cảm giác như mất tới hai mươi hai nămvậy.

Fallen (Sa Ngã) -- Lauren KateNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ