Chương 16: Đi trên dây

172 4 1
                                    

Luce đứng tần ngần tạihaingả đường, một rẽ sang nghĩa địa ở phía bắc trường và hailà rẽ sang hồ nước nằmphía namtrường. Mới chập tối và những công nhân xây dựng cũng đã về nghỉ hết rồi. Những vệt sáng cuối ngày rải rác rọi qua những tán sồi đằng sau khu nhà thể chất, ngả những đốmsáng và đổ bóng dàitrên con đường cỏ dẫn tớihồ nước. Như thể mờigọiLuce đitheo hướng đó. Cô không chắc mình sẽ đibên nào. Haitay cô nắmchặt haibức thư.

Bức thứ nhất, của cam, là bức thư xin lỗi mà cô mong đợi và lời khẩn thiết xin cô gặp cậu sau giờ học để giải thích mọi chuyện. Bức thứ hai, từ Daniel, không gì hơn ngoài một cậu cụt lủn "Gặp tôi tại hồ nước." Cô không thể đợi thêmđược nữa. Môi cô vẫn còn nóng ran vìnụ hôn tốiqua của họ. Tâmtrícô không sao quên được những ngón tay cậu luồn vào tóc mình hay đôimôicậu lướt trên cổ mình.

Những mảnh ký ức còn lại sau đó mơ hồ hơn, như chuyện gì đã diễn ra sau khi cô ngồi bên Daniel trên bờ biển. So với cái cách đôi tay cậu hammuốn cô thể cô chưa đầy mườiphút trước, Danielsau đó gần như kinh hãikhông muốn chạmđến cô.

Không gì kéo được cậu ấy ra khỏi trạng thái mụ mị đó. Cậu cứ luôn miệng lẩmbẩmcùng một điều gì đó—"Có chuyện gì đó đã xảy ra. Có gì đó đã thay đổi"—và nhìn cô chằm chằm với nét bi thương in sâu trong mắt, cứ như cô là người nắm giữ câu trả lời, cứ như cô hiểu cậu đang nóicáigìvậy. Cuốicùng thìcô buồn ngủ quá, ngả đầu vào vaicậu, mắt limdimhướng về phía mặt biển tinh khôi.

Mấy tiếng sau cô tỉnh lại thì cậu đã ẵmcô đi lên những bậc thang về phòng cô trong ký túc xá. Cô giật mình nhận ra mình đã ngủ suốt chặng đường về trường—và còn giật mình hơn bởi thứ ánh sáng dịu nhẹ kỳ lạ trên dãy hành lang. Nó đã quay lại. Ánh sáng của Daniel. Thứ ánh sáng mà cô thậmchícòn không biết cậu ấy có nhìn thấy không.

Mọi thứ quanh họ như đãm trong thứ ánh sáng tím êm dịu đó. Những ô cửa cửa dán đề-can, tranh ảnh đủ kiểu của các học viên khác như khoác lên mình màu của ánh đèn nê-ông. Những viên đá lát sàn xám xịt dường như cũng tỏa sáng. Ô cửa sổ nhìn về hướng nghĩa chiếu thứ ánh sáng tímnhẹ ấy lên nền trời bên ngoài lờ mờ lấp ló những tia nắng sớmđầu tiên. Hết thảy những cảnh tượng đó đều bịnhãn xà sămsoi.

"Chúng ta tiêu rồi," cô thìthào bằng giọng nửa nơmnớp nửa ngáingủ.

"Tôi không ngại mấy cái nhãn xà đó đâu," Daniel bình thản nói, nhìn theo ánh mắt cô về phía mấy cái camera. Mới đầu, giọng cậu thật nhẹ nhàng nhưng sau đấy cô bắt đầu băn khoăn về âm điệu bứt rứt trong giọng nói của cậu: Nếu Daniel không lo ngại nhãn xà ắt hẳn cậu ấy đang lo lắng chuyện khác.

Khiđặt cô nằmxuống giường, cậu phớt nhẹ một nụ hôn lên trán cô và rồithở thật sâu. "Đừng biến mất trước mắt tôi." cậu nói.

Fallen (Sa Ngã) -- Lauren KateNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ