Helston, Anh Quốc Tháng 9, 1854
Chừng nửa đêm, thần thái trong đôi mắt nàng cuối cùng cũng hiện ra. Cái nhìn yêu kiều, nửa quyết đoán, nửa lại do dự – đầy bối rối. Phải rồi, cặp mắt ấy, vẫn luôn như vậy. Cao hơn vầng trán thanh mảnh, duyên dáng của nàng chút xíu là suối tóc đen chảy dài.
Hắn giữ giấy vẽ cách một khoảng, ngắm nghía thành quả. Thiếu người mẫu thật không dễ vẽ, nhưng kể cả có đi nữa hắn cũng chẳng thể phác nổi dáng hình nàng. Từ khi tới Luân Đôn – không, là ngay từ lần đầu thấy nàng – hắn đã phải hết sức cẩn trọng để luôn giữ khoảng cách với nàng.
Giờ đây mỗi ngày kề cận nàng là thêm một ngày khó kiềm lòng. Vậy nên hắn đã quyết sáng ra sẽ đi ngay – tới Ấn Độ, hay tới Mỹ, hắn không cần biết mà cũng chẳng quan tâm. Bất kể là nơi nào cũng đều dễ thở hơn ở bên nàng.
Lại cặm cụi với bản vẽ, hắn thở dài miết ngón cái qua lớp chì than, hoàn thiện bờ môi dưới đầy đặn của nàng. Tờ giấy tẻ nhạt này, bản sao đáng kinh này, lại là cách duy nhất để hắn chạm tới nàng.
Rồi, khi ngồi thẳng lại trên chiếc ghế tựa bọc da, hắn cảm thấy nó. Một luồng hơi ấm khẽ phả vào gáy hắn. Là nàng.
Nàng chỉ mới đứng kề bên mà trong hắn đã dấy lên một xúc cảm kỳ lạ mãnh liệt, như sức nóng toả ra từ một khúc gỗ vừa cháy rụi trong lửa vậy. Hắn biết mà không cần quay lại: Nàng ở đó. Hắn vơ những bức chân dung vào lòng hòng che dấu nhưng, chẳng thể dứt khỏi những hình ảnh của nàng.
Mắt hắn dừng tại chiếc trường kỷ bọc vải màu ngà phía bên kia phòng khách nơi chỉ mới mấy giờ trước, nàng bất ngờ xuất hiện tại buổi tiệc muộn hơn tất thảy trong chiếc váy lụa dài phớt hồng, vỗ tay tán thưởng người con gái lớn của vị chủ nhà sau một khúc nhạc clavico tuyệt diệu. Ánh mắt hắn thoáng lướt qua căn phòng tới hàng hiên bên ngoài cửa sổ, nơi mới hôm trước, nàng đã khiến hắn rùng mình với những cánh mẫu đơn dại trắng muốt nắm trong tay. Nàng vẫn cứ nghĩ sức hút toả ra từ hắn là tự nhiên, rằng những cuộc chạm mặt thường xuyên trên ban công đơn thuần chỉ là ... những trùng hợp lý thú. Thật quá đỗi ngây thơ! Hắn sẽ chẳng bao giờ tiết lộ với nàng—bímật hắn luôn phảichịu đựng một mình.
Hắn đứng dậy rồi quay lại, những bản phác hoạ nằm lại trên ghế. Và nàng đứng đó, trong bộ váy dài trắng giản dị, tựa mình vào tấm màn nhung đỏ sẫm. Dải tóc tết đen tuyền đang lơi dần. Thần sắc nàng hệt như trong hình mẫu hắn phác hoạ không biết bao nhiêu lần.
Có chút sắc đỏ đang ửng dần trên đôi gò má nàng. Phải chăng nàng tức giận? Hay ngượng ngùng nhỉ? Hắn ước ao được biết nhưng cố ngăn mình không hỏi.
"Cô làm gì ở đây?" Hắn như nghe thấy tiếng gằn trong giọng nói của chính mình và rồi thấy hối hận vì nó, tự nhủ thầm nàng sẽ không thể hiểu.
"Tôi – tôi không ngủ được," nàng lắp bắp trả lời, tiến đến bên ngọn lửa và chiếc ghế hắn ngồi. "Tôi thấy phòng anh vẫn sáng nên" – nàng ngừng lại, nhìn xuống tay mình – "hành lý của anh ở ngoài cửa. Anh định đi đâu à?"
"Tôi cũng định nói với cô – " Hắn đột ngột sững lại. Hắn không nên nói dối. Hắn chưa bao giờ có ý định để nàng biết những kế hoạch của mình. Nói ra sẽ chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ. Dù vậy hắn đã đẩy mọi việc đi quá xa, hy vọng lần này sẽ khác.
BẠN ĐANG ĐỌC
Fallen (Sa Ngã) -- Lauren Kate
Misterio / SuspensoTiểu thuyết: Fallen (Sa Ngã) Tác giả: Lauren Kate Người dịch: Vân Anh NXB: Văn hóa thông tin Số chương: 20 Bản đăng với mục đích lưu trữ, phi thương mại "Những cánh cửa thiên đàng đã khép lại và cài then... Chúng ta phải chu du khắp thế gian này để...