Chương 15: Hang cọp

202 1 0
                                    

Đã lâu lắm rồi Luce không soi mình trong gương. Cô chưa từng ngại thấy hình ảnh phán chiếu của mình cả—đôi mắt màu nâu lục nhạt trong veo này; hàmrăng đều tămtắp này; hàng lông mi dày này; và cả suối tóc dày đen nhánh nữa. Nhưng đó là khi ấy. Khi ấy là trước mùa hè nămngoái.

Sau khi mẹ cắt xén tỉa tót hết mái tóc mình, Luce bắt đầu tránh nhìn vào gương. Không chỉ bởi vì mái tóc ngắn cũn đó; mà Luce không nghĩcô còn thích cáitôicủa mình nữa, vìthế cô không muốn nhìn thấy bất kỳ bằng chứng nào. Cô bắt đầu nhìn xuống haibàn tay mình khi rửa chúng trong phòng tắm. Cô nhìn thẳng khi đi qua những cửa kính màu và tránh nhìn trực diện vào tấm gương trong hộp phấn bỏ túi.

Nhưng haimươiphút trước lúc được Camhẹn gặp, Luce đứng trước tấmgương trong phòng tắmnữ của toà nhà Augustine. Cô thấy mình cũng ổn. Tóc cô cuốicùng cũng dàira, những lọn tóc cũng vìthế bắt đầu xoăn xoăn trở lại. Cô kiểmtra răng miệng rồinghiêmngười đứng nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương như thể đang nhìn mình phản chiếu trong mắt Cam. Cô phải nói với cậu ấy một chuyện, một chuyện hết sức quan trọng cho nên, cô muốn chắc chắn dáng vẻ của mình trông phải thật chuẩn mực đủ khiến cậu ấy thấy cô nghiêmtúc.

Camhômnay không tới lớp. Daniel cũng vậy, vì thế, cô cho rằng thầy Cole đã phạt cấmtúc hai người bọn họ. Hoặc như thế hoặc là họ đang nghỉdưỡng thương. Nhưng Luce không nghingờ gìviệc Camvẫn sẽ chờ gặp cô hômnay.

Cô không muốn gặp cậu ấy. Không muốn chút nào. Nội chuyện nghĩ về việc cậu ấy tung nắmđấmvào Daniel cũng đã khiến cô xót ruột xót gan rồi. Nhưng ngay từ đầu cũng chính tạicô nên họ mớiđánh nhau. Chính cô đã kéo Camvào cuộc—và việc cô làmthế dù có là vì cô bối rối hay vì mơ tưởng hão huyền hay do có chút ít thích thú, giờ chẳng thành vấn đề nữa rồi. Hômnay cô sẽ nói thẳng với cậu ấy là:Giữa họ chẳng có gì.

Cô hít một hơithật sâu, kéo chiếc váy xuống ngang hông rồimở cửa nhà tắmđira.

Nhanh chân đi đến chỗ cánh cổng, cô không thấy Cam đâu. Nhưng rồi, cô biết thật khó để nhìn thấy bất cứ thứ gì đằng sau khu vực để xe với kiến trúc đồ sộ này cả. Luce còn chưa ra cổng trường lại một lần nào kể từ khi nhà trường cho sửa chữa nâng cấp chỗ này, và cô thấy ngạc nhiên vì mức độ phức tạp của việc chạy ngang qua khu để xe đang lanh tanh bành này. Cô bước tránh những vũng bùn và cố né hệ thống máy dò, tay xua xua khóibốc từ đámnhựa đường lên, trông chúng dường như chẳng thể tan nổi.

Vẫn chưa có dấu hiệu nào của Cam. Trong một thoáng, cô thấy mình thật ngóc, có cảm giác như bị chơi khăm. Những cánh cổng kimloại cao vời vợi lỗ rỗ đầy những gỉ sắt đỏ vàng. Luce nhìn qua chúng, vào rừng cây du già cổ kính, rậmrạp ở phía bên kia đường. Cô bẻ khớp ngón tay, nghĩlạicáilần Danielbảo cậu ghét khitrông thấy cô làmthế. Nhưng cậu ấy không ở đây để mà khó chịu; không aibiết cả. Rồi cô để ý thấy một mảnh giấy được gấp có đề tên mình. Nó được ghim vào thân cây mộc lan to, màu xám bên cạnh cái hộp điện thoạidập vỡ.

Fallen (Sa Ngã) -- Lauren KateNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ