Chương 20: Tảng sáng

287 6 1
                                    

Bình mình. Khoảnh khắc cuối cùng cô ngắm nhìn tại ngôi trường Kiếm và Thánh Giá này—và cô cũng không biết nó kéo dài bao lâu. Tiếng gục gù của một con chim bồ câu rừng vang lên trên bầu trời nhuộm sắc vàng nghệ khi cô bước qua những ngưỡng cửa đã được rũ sạch đámsắn dây của khu nhà thể chất. Thật chậmrãi, cô hướng thẳng về phía khu nghĩa địa, tay trong tay với Daniel. Họ yên lặng khicùng nhau băng qua bãisân dợmcỏ dại.

Trước lúc họ rời khỏi căn phòng thờ đó, những người khác cũng đồng loạt thu cánh vào trong. Đó quả là một công việc trang nghiêmvà gian khổ khiến họ phờ phạc khi quay lại với hình dạng người. Quan sát quá trình biến đổi ấy, Luce không tin nổi làmthế nào mà những đôicánh đồ sộ và rực rỡ đến thế lạicó thể thu gọn lạicòn nhỏ xíu, mong manh và cuốicùng biến mất vào làn da các thiên thần. Khi việc đó kết thúc, cô chạy tới nhào vào vòng tay trần của Daniel. Lần đầu tiên cậu có vẻ nhu mì, nhạy cảm đụng chạm với cô

đến vậy. Nhưng làn da của cậu mềmmạivà tươimát như làn da trẻ emvậy. Và trên gương mặt cậu, trên gương mặt của tất cả bọn họ, Luce vẫn có thể thấy rõ ánh sáng bạc toả ra từ bên trong, phát sáng về mọihướng.

Cuối cùng, họ mang thi thể Penn lên những bậc thang, tới căn phòng thờ, phủi sạch lớp vụn kính trên bệ thờ và đặt Penn nằmlên đó. Họ không thể chôn Penn sáng nay được—nhất là trong khu nghĩa địa đầy những ngườithường nơiDanielđã hứa sẽ chôn Penn.

Luce đau khổ khibuộc phảithìthầmnhững lờicuốicùng vớingườibạn thân của mình trong căn phòng thờ này. Tất cả những gìcô có thể nghĩra mà nóilà "Giờ cậu đã được ở bên bố rồi. Tớ tin là ông ấy rất hạnh phúc khigặp lạicậu."

Daniel sẽ chôn cất Penn ngay sau khi ngôi trường ổn định lại—và Luce phải chỉ cho cậu vị trí ngôi mộ của bố Penn để Penn có thể yên nghỉbên cạnh ông. Đó là điều duy nhất và cuốicùng cô có thể làm.

Cô mang một trái timtrĩu nặng khi băng qua bãi sân. Chiếc quần jean và áo ba lỗ cô đang mặc như căng ra và dơ dáy. Móng tay cô cũng cần được cọ sạch và cô mừng vì chẳng có tấmgương nào quanh đây để cô khỏi phải ngắmmái tóc của mình phản chiếu trong đó. Cô có ước muốn mãnh liệt là được quay ngược thời gian lại tối qua—trên hết để có thể cứu Penn—trong khi vẫn giữ lại những ký ức đẹp đẽ. Cơn xúc động lên đến đỉnh điểm khi thân thế của Daniel dần dần hé lộ. Khoảnh khắc cậu xuất hiện trước cô toả hào quang rực rỡ. Chứng kiến những đôicánh dang rộng của Gabbe và Arriane. Những điều ấy thật tuệt vời.

Cũng những điếu ấy lạidẫn đến cáichết tang thương và hẫu quả tămtốinày.

Cô có thể cảm nhận được nó đang phát tán trong bầu không khí, giống như một thứ bệnh dịch. Cô có thể đọc được điều đó từ gương mặt của những ngườiđang lang thang trên bãisân này. Hãy còn quá sớmđể bất kỳ aitrong bọn họ thức tỉnh ở kiếp này của chính họ, điều đó có nghĩa họ hẳn đã nghe và nhìn hay cảm nhận được cuộc chiến diễn ra đêm qua. Họ biết những gì? Liệu có ai chạy đi tìm Penn chưa? Hay tìmcô Sophia? Có bất cứ ai trong bọn họ nghĩ đến chuyện gì đã diễn ra không? Mọi người đều đi có cặp và thì thào trò chuyện dướihơithở của chính mình. Luce nóng lòng muốn được nấn ná lạigần nghe lỏmxemhọ nóigì.

Fallen (Sa Ngã) -- Lauren KateNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ