Chương 18: Cuộc chiến bị chôn vùi

144 2 1
                                    

Luce nhìn xuống thứ ánh sáng đang lập loè dưới đáy khu nghĩa địa và bắt đầu phi như bay thẳng xuống đó. Cô lao nhanh qua những bia mộ vỡ, bỏ lạiPenn và cô Sophia tít đằng sau. Cô không quan tâmtớinhững cành sồisắc nhọn, to tướng vặn xoáy cào xước hai cánh tay và mặt mình khichạy, hay những lùmcỏ dạirậmrìbén rễ ngáng chân mình.

Cô phảixuống dướiđó.

Ánh trăng bạc nhợt nhạt le lói chút ánh sáng mờ ảo nhưng, vẫn còn một nguồn sáng nữa—phát ra từ đáy nghĩa địa. Đích đến của cô. Trông nó như một cơn bão phát sáng khổng lồ, phủ quanh bởimột lớp mây khóidày đặc. Chỉlà nó đang diễn ra trên mặt đất.

Những cái bóng đang cảnh cáo cô, cô nhận ra, trong mấy ngày gần đây. Bây giờ bóng tối của chúng đã biến thành một thứ mà ngay cả Penn cũng thấy được. Và những người chạy đến đó hẳn cũng vì chú ý thấy nó. Luce không biết điều này có ý nghĩa gì. Nhưng nếu Danielcũng xuống đó vớithứ ánh sáng hiểmác ấy, thìtất cả là lỗitạicô.

Phổi của cô như cháy khô nhưng cô vẫn lao về phía trước với hình ảnh Daniel đang đứng dưới gốc đào trong đầu. Cô không thể dừng lạicho đến khicô tìmthấy cậu ấy—bởivìdẫu sao cô đến đây cũng là để tìmcậu ấy, để chìa cuốn sách ra trước mặt cậu và oà lên mà rằng cô đã tin cậu rồi, rằng một phần trong cô vẫn luôn tin cậu nhưng cô quá sợ hãi để có thể chấp nhận quá khứ vô lý của bọn họ. Cô muốn nói với cậu rằng cô sẽ không để nỗi sợ lấn át mình nữa, không phải lúc này, không một lần nào nữa. Bởi vì cô biết thứ gì đó, hiểu rằng nó sẽ mang cô đi thật xa, xa đến nỗi không bao giờ có thể quay lại được. Thứ gì đó hoang dại và ký quái khiến cho những chuyện trong quá khứ của họ vừa đáng tin lạivừa khó có thể tin được. Cô biết Daniellà ai—không, là gìmớiđúng. Một phần trong cô đã tự nhận thức ra điều này—rằng cô từng có những kiếp sống trước và vẫn luôn yêu Daniel. Chỉ là, cô đã không hiểu điều có nghĩa gì, mọi chuyện diễn ra—từ việc cô bịhút vào cậu ấy đến những giấc mơ của cô—cho tớitận bây giờ.

Nhưng tất cả những điều đó chẳng còn là gì nữa nếu cô không thể xuống đó kịp thời để tìmra cách nào đó xua tan những cái bóng. Cũng sẽ chẳng còn gì nữa nếu chúng bắt được Daniel trước cô. Cô lao qua từng hàng mộ dốc đứng nhưng đáy nghĩa địa vẫn còn cách quá xa.

Đằng sau cô, có tiếng chân rầmrập. Tiếp theo đó là một tiếng hét the thé.

"Pennyweather!" Đó là cô Sophia. Cô ấy đang đuổi theo Luce, quay đầu gọi với lại phía sau, nơi Luce nhìn thấy Penn đang cẩn thận trèo qua một bia mộ bịđổ. "Emcòn chậmhơn cả Giáng sinh!"

"Không!" Luce kêu lên. "Penn, cô Sophia, đừng xuống đây!" Cô không thể chịu tội vì đẩy thêmbất kỳ người nào khác vào những cáibóng.

Cô Sophia giữ chặt lấy một tấm bia màu trắng bị lung lay và nhìn chằmchằmlên bầu trời như không nghe thấy Luce nói gì. Cô ấy giơ hai cánh tay khẳng khiu lên như thể che chắn cho bản thân. Luce nheo mắt nhìn màn đêmvà hớp một ngụmkhí. Có gì đó đang tiếng về phía họ, rẽ không khítạo nên một luồng gió lạnh.

Fallen (Sa Ngã) -- Lauren KateNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ