Phần kết: Hai nguồn sáng vĩ đại

409 5 0
                                    

Cả một đêmdài cậu ngắmnhìn cô chìmvào giấc chập chờn trên chiếc võng hẹp bằng vải bạt. Một chiếc đèn lồng màu xanh lá kiểu dùng trong quân đội được treo trên thanh xà gỗ thấp bên trong căn nhà gỗ, rọi sáng rõ từng đường nét trên cơ thể cô. Ánh sáng nhẹ dịu của nó làmnổibật máitóc đen bóng đang xổ tung trên chiếc gốinằmcủa cô. Sau khitắmrửa, đôimá cô trở nên mềmmạivà hồng hào.

Cứ mỗilần sóng biển dậy lên đánh vào bờ biển hoang tàn bên ngoàilà cô lạitrở ngườisang bên. Chiếc áo ba lỗ ômchặt thấy cơ thể cô vì vậy khi chiếc chăn mỏng dúmlại quấn quanh cô, cậu có thể nhìn thấy mọt vết hóp nhỏ xíu hằn trên bả vai trái mềmmại của cô. Cậu đã từng hôn nó không biết bao nhiêu lần trước kia.

Cứ trở mình trằn trọc là cô ấy thở dài trong giấc ngủ, rồi lại thờ đều, rồi rên rỉ từ một miền xa xăm nào đó trong giấc mơ của mình. Nhưng đó là vìhàilòng hay đau khổ thìcậu không thể biết. Lần thứ hai, cô ấy gọitên cậu.

Daniel thật muốn bay ngay xuống bên cô. Cậu trú chân bên trên những chiếc hộp đựng đạn dược phủ đầy cát cũ kỹ xếp cao tận trên gác mái của căn nhà gỗ trước bãi biển. Nhưng cô ấy không thể biết cậu đang ở ngay đó. Cô ấy không thể biết cậu ở bất cứ đâu gần mình. Hay như những chuyện gìsẽ đến vớicô ấy trong vàingày tới.

Phía sau cậu, trong cái cửa sổ tránh bão in hằn những vệt sương muối, cậu liếc nhìn một cái bóng lướt qua. Thế rồi có tiếng gõ nhẹ vào ô kính cửa sổ. Cố dứt mắt khỏihình hàinhỏ bé của cô bên dưới, cậu đithẳng tớibên cửa sổ, mở chốt. Một trận mưa như trút nước ào ào đổ bên ngoài, hợp nhất cùng sóng biển dữ dội. Một đám mây đen che phủ mặt trăng và gạt đi cả ánh sáng trên gương mặt vị khách của cậu.

"Tôivào được chứ?" Camđến muộn.

Dù Cam nắm trong tay thứ sức mạnh có thể đơn giản hiện ra từ không khí ngay bên cạnh Daniel nhưng Daniel vẫn mở cửa sổ đủ rộng để cậu ta trẻo vào. Quá nhiều lễ nghi phô bày và không cần thiết thời này. Quan trọng là cả hai người họ đều rõ Daniel chào đón Cam.

Gương mặt Camvẫn lẩn khuất trong bóng tối nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta vừa trải qua một hành trình hàng nghìn dặmtrong mưa cả. Mái tóc đen và làn da cậu ta ướt sũng. Đôi cánh vàng của cậu ta lúc này chắc nịch và cứng cáp, phần duy nhất của cậu ta đang le lói phát ra ánh sáng. Như thể chúng được làmtừ vàng hai mươi tư carat vậy. Dẫu cậu ta thu cánh thật gọn ra phía sau lưng khingồilên một chiếc hộp gỗ sập xệ bên cạnh Daniel, đôicánh của Camvẫn bịhút về phía đôicánh bạc ngũ sắc của Daniel. Đó là điều tự nhiên, một sự tín nhiệmkhông thể giải nghĩa nổi. Daniel không thể dời đi một giây nếu không dứt mắt khỏi dáng hình Luce nằmbên dưới kia.

"Cô ấy ngủ trông thật đáng yêu," Camdịu dàng nói.

Fallen (Sa Ngã) -- Lauren KateNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ