Chương 15: Chiến thần DK

5.8K 148 2
                                    

Sáng sớm ngày thu gió hiu hiu dễ chịu, dòng xe cộ vào giờ cao điểm qua lại như nêm, sau một đêm say rượu, Giản Ninh mệt mỏi đứng trên trạm gác giữa giao lộ, chỉ huy giao thông. Nữ cảnh sát xinh đẹp dáng người cao gầy là phong cảnh tươi sáng mỹ lệ nhất trên con đường này của thành phố.

Một chiếc xe màu đỏ phanh "kít" lại bên cạnh trạm gác giao thông, không cần nhìn Giản Ninh cũng biết là xe của ai. Nhờ có món quà từ chủ nhân chiếc Reventon kia, cô đã nhờ được một sư huynh trong đội lọc ra những nhân vật quan trọng không thể đắc tội trong thành phố này.

Lý An Thần đẩy cửa xuống xe, Giản Ninh liếc nhìn anh ta, mạnh mẽ xoay người, cánh tay vung lên, tạo thành một tư thế điều khiển giao thông vô cùng đẹp mắt.

Lý An Thần nghển cổ nói: "Anh bảo này em gái, sao đi mà không chào."

"..."

Giản Ninh nghiêm mặt, làm tư thế chỉ huy, trong lòng than thở: Thế giới này thật sự quá nhỏ bé, đi về quê một chuyến mà cũng có thể đụng phải anh, nếu không phải nể tình anh đã giúp đỡ tôi thì dù có tha hương đất khách tôi cũng nhất định phải trả mối thù xé hóa đơn phạt.

"Tốt xấu gì anh cũng đã cùng em diễn kịch, sao lại tỏ ra xa cách thế." Lý An Thần vòng qua trước mặt cô, thu lại bộ dạng cười đùa, trong ánh mắt toát lên vẻ quan tâm, hỏi: "Chuyện kia giải quyết sao rồi? Có cần anh giúp em một tay không?"

Giản Ninh lườm anh ta, oán thầm: Ai cần anh xen vào việc của người khác!

Lý An Thần nói: "Em chỉ cần nhờ anh, anh nhất định sẽ giúp em."

Nhờ anh? Có nhờ ai thì cũng không bao giờ nhờ anh. Giản Ninh căm hận nghĩ.

"Em gái, có đôi khi, lòng tự trọng không phải là thứ đáng giá nhất."

Giản Ninh bị nói đến phát bực, hậm hực ném ra một câu: "Tôi đang làm việc, cảm ơn."

Nhóc con chết tiệt này!

Lý An Thần chẳng còn mặt mũi nào, rướn cổ trừng mắt nói: "Có tin anh khiến em không cần phải đi làm nữa không?"

Giản Ninh mặc kệ anh ta, quay sang chỗ khác.

"Không biết điều." Lý An Thần cho là mình đã đem mặt nóng dán lên cái mông lạnh của người ta, tự khiến mình mất mặt.

Cho đến khi chiếc Ferrari [1] màu đỏ cao ngạo kia biến mất trong tầm mắt, Giản Ninh mới rũ hai vai xuống. Không hiểu tại sao cô lại bất ngờ có liên quan về tiền bạc với anh ta, khẽ than một tiếng, bỗng nhiên cảm giác cuộc sống của cô mệt mỏi quá, rất muốn tìm một bờ vai để dựa vào.

[1] Hãng xe hơi cao cấp của Ý.

...

Nhan Hoan đưa Giản Ninh đi rồi không tới thẳng xưởng sửa chữa, mà quay về căn nhà trọ nhỏ của cô ở đường Nam Bình, sau khi tắm nước nóng thật dễ chịu, cô vào phòng bếp nấu một gói mì ăn liền.

Tối qua hào sảng đồng ý với Giản Ninh sẽ giải quyết chuyện năm mươi vạn, nhưng bây giờ xem ra khó khăn rồi. Số tiền tích góp được những năm qua của cô phần lớn đã đổ hết vào việc cải tiến chiếc xe, tuy rằng năm mươi vạn đối với cô không phải là lớn, nhưng cũng không phải con số nhỏ, có điều đó chỉ là vấn đề một câu nói. Chỉ cần cô chịu mở miệng, năm mươi vạn lập tức có thể được gửi vào tài khoản của cô, nhưng cô không muốn làm như vậy.

TRUY ĐUỔI - Nhan Tiểu NgônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ