Chương 43

5.3K 109 3
                                    

Lãnh Ngự Thần đẩy cửa nhà, trông thấy Từ Giai Oánh đang ngồi thẳng lưng trên ghế sô-pha, tư thế và ánh mắt kia rõ ràng là đang chờ để giáo huấn anh.

Từ Giai Oánh thấy vành mắt anh hơi đỏ, hừ lạnh: "Đi xã giao về sao?"

"Vâng." Lãnh Ngự Thần thay giày, đáp qua loa một tiếng. Thực ra anh chẳng hề đi xã giao, mà là một mình uống rượu giải sầu, chưa nói vì chuyện của Nhan Hoan mà anh bị Lãnh Thế Hùng chửi mắng chẳng còn mặt mũi, ngay cả việc mấy ngày liên tiếp Lãnh Thị bị công kích cũng đổ hết tội lên đầu anh, trong cơn giận dữ, Lãnh Thế Hùng đã buông lời nói muốn đuổi anh khỏi Lãnh Thị. Anh sầu não không phải vì sẽ bị đuổi khỏi Lãnh Thị, anh không quan tâm đến miếng thịt cỏn con đó, anh chỉ quan tâm đến Nhan Hoan.

"Mẹ đã đi gặp con ranh đó." Một câu của Từ Giai Oánh khiến trong mắt Lãnh Ngự Thần lóe lên tia sáng sắc lạnh. "Tiểu Mạn đã kể với mẹ mọi chuyện rồi, cũng kể cả chuyện anh thích nó. Trước kia anh không yêu đương, không kết giao bạn gái, mẹ tưởng anh lấy sự nghiệp làm trọng, không để tâm đến chuyện nam nữ nên đã làm ầm một trận, hóa ra là vì con ranh thối tha đó, không thể nào tin được anh lại có thể làm ra chuyện này. Lãnh Ngự Thần, anh giỏi lắm."

Quăng chìa khóa xe lên mặt bàn, ngữ khí Lãnh Ngự Thần lạnh đi, anh phản bác: "Con không giết người cũng chẳng đốt nhà, chỉ là thích một người, tại sao không thể."

Thái độ của anh khiến Từ Giai Oánh phát hỏa, bà ta quát lớn: "Anh còn thấy như thế là hay lắm hả! Anh tưởng anh là tình thánh ư! Anh vụng trộm thích nó đã bao nhiêu năm, có đáng không?"

"Đáng." Ánh mắt Lãnh Ngự Thần vô cùng bình tĩnh cương quyết, đã xá định chuyện gì thì sẽ làm đến cùng, cho dù kết quả cuối cùng không được như mình kỳ vọng, anh vẫn sẽ kiên trì đến cùng.

"Nó có gì tốt? Rốt cuộc nó có cái gì tốt!" Từ Giai Oánh giận dữ, bàn tay đập mạnh xuống ghế sô-pha bằng da làm phát ra tiếng kêu rất lớn. "Nó rốt cuộc là loại phụ nữ nào, anh có biết không? Nó ở bên Tiêu Trạch chính là để trả thù chúng ta, trả thù từng bước một, một đứa con gái mưu mô như thế thì có gì hay ho."

"Cô ấy không phải người như vậy." Lãnh Ngự Thần nói.

"Chính miệng nó thừa nhận nó ở bên Tiêu Trạch là để trả thù, anh còn giải thích hộ nó làm gì."

Lãnh Ngự Thần nhìn chằm chằm người mẹ đang kích động, hồi lâu không nói lời nào. Từ Giai Oánh dịu giọng xoay chuyển: "Anh thông minh như vậy sao có thể cho phép bản thân thích nó, nó là con gái đẻ của cha anh, là người thừa kế đầu tiên sẽ tranh đoạt Lãnh Thị với anh trong tương lai. Để có thể hoàn toàn nắm được Lãnh Thị, anh phải đưa nó rời khỏi thành phố C trước khi cha anh biết nó đã quay lại."

"Không thể, ba đã biết rồi." Lãnh Ngự Thần nói.

"Anh nói cái gì?" Từ Giai Oánh đứng bật dậy khỏi ghế sô-pha, chỉ vào mặt Lãnh Ngự Thần bắt đầu la mắng, "Tôi bị anh làm cho tức mà chết mất, Lãnh Ngự Thần anh cả đời thông minh nhưng nhất thời hồ đồ, tôi cảnh cáo anh mau chóng vứt cái suy nghĩ đó đi, nếu không tôi sẽ cho nó bốc hơi khỏi thành phố C." Từ Giai Oánh để lại lời nói ác độc rồi sập cửa bỏ đi.

TRUY ĐUỔI - Nhan Tiểu NgônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ