Chương 459: Đi tới bệnh viện

279 5 0
                                    

  Lăng Hàn Vũ cùng Hàn Thất Lục đều theo bản năng mà nhìn lại, Hướng Mạn Quỳ đã thay đổi một bộ quần áo, thay một bộ váy kèm mùi hương thơm, thứ trang sức đắt tiền cũng đều thay bằng những loại thanh lịch, nhìn qua liền giống như người con gái thục nữ.

Lúc gọi điện Lăng Hàn Vũ liền nhắc với Hàn Thất Lục để cho anh không cần mang Hướng Mạn Quỳ tới, giờ phút này nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ đến, Lăng Hàn Vũ lập tức liền hướng nhìn Hàn Thất Lục.

Nhận thấy được Lăng Hàn Vũ đang nhìn chính mình, Hàn Thất Lục băng lãnh nghiêm mặt giải thích nói: "Tôi không có mang cô ta tới."

Đợi lúc đến gần, Hướng Mạn Quỳ mới mở miệng nói: "Cũng may em đã kiểm tra định vị xe của anh, bằng không thì em cũng không biết là anh đến bệnh viện, e rằng đi đến Hàn gia sẽ không gặp được rồi. À, anh đã quên cái này."

Hướng Mạn Quỳ đưa qua một cái túi nho nhỏ, bên trong chính là hạt giống của hoa hướng dương, là quà mà Hướng Mạn Quỳ đưa cho Hàn Thất Lục trước khi về nước, nói là để cho Hàn Thất Lục trồng trong khuôn viên, kết quả là Hàn Thất Lục lúc đi đã quên lấy. Hướng Mạn Quỳ ở đây ngay cả chiếc xe thuê cũng không có, Hàn Thất Lục đưa Hướng Mạn Quỳ trở về, nếu không là như thế này, không chừng Hướng Mạn Quỳ muốn tìm đến Hàn gia.

Nếu như đi Hàn gia, Khương Viên Viên khẳng định là không muốn nhìn thấy cô ta, đó là lí do mà Hướng Mạn Quỳ cũng không thích đi Hàn gia. Đương nhiên, nếu như mọi người ở Hàn gia hoan nghênh cô ta, cô ta đương nhiên là rất muốn đi.

Làm bạn nhiều như vậy năm, Hàn Thất Lục đều đã mở miệng nói Hướng Mạn Quỳ không phải do anh mang đến, Lăng Hàn Vũ trong lòng tự nhiên không hề hoài nghi, chỉ là càng lúc càng cảm thấy Hướng Mạn Quỳ này thật là chán ghét. Cô ta đã từng vì tương lai, vì cái gì gọi là gia tộc mà đã bác bỏ tình cảm của Hàn Thất Lục, bây giờ lại theo anh từ Mỹ mà trở về, muốn khôi phục lại mối quan hệ này, chỉ có thể nói, Hướng Mạn Quỳ đúng là quá ích kỷ.

Có lẽ cô ta đúng là yêu Hàn Thất Lục, nhưng cho tới bây giờ vẫn chỉ suy nghĩ cho chính bản thân mình, mà không nghĩ tới Hàn Thất Lục.

Hàn Thất Lục nhận lấy cái túi kia, cũng không có biểu hiện gì là không thích. Hành động này đại khái là anh cho rằng chính mình yêu Hướng Mạn Quỳ.

"Em có thể đợi lần sau đưa cho anh mà." Hàn Thất Lục lấy tay gấp cái túi nhỏ đó lại, cái này không hề chiếm ít nhiều diện tích, cho nên anh trực tiếp bỏ vào trong túi quần.

"Muốn để cho anh trồng sớm một chút, nhớ kỹ, không được để cho người khác giúp." Hướng Mạn Quỳ vẫn đang ôm cánh tay Hàn Thất Lục, động tác rất tự nhiên nhìn về phía Lăng Hàn Vũ nói: "Hàn Vũ, người anh cảm thấy không thoải mái sao? Thế nào lại gọi Thất Lục đến bệnh viện?"

Lăng Hàn Vũ khóe miệng nhếch lên, nụ cười có chút vô hại, nhưng đôi mắt lại trở nên lạnh nhạt.

"Không phải tôi bị thương, mà là Sơ Hạ." Lăng Hàn Vũ nghiêng mặt qua nhìn về phía Hàn Thất Lục nói: "Cô ấy hiện tại đang ở phòng điều trị, bởi vì bị cậu đẩy."

"Là ngã sấp nên trẹo chân sao?" Hướng Mạn Quỳ quơ quơ chân ra: "Tôi ngay cả trẹo chân cũng không chạy đến bệnh viện, Sơ Hạ cô ấy có phải hơi quá mềm yếu?"

Lời này nói ra, liền làm cho Lăng Hàn Vũ tức giận, lập tức mở miệng nói: "Đầu cô ấy đụng vào cái gì đó, bác sĩ suy đoán thì là não bị chấn động, đó là lí do tôi để cho cô ấy tới bệnh viện kiểm tra! Cô ấy so với cô kiên cường hơn rất nhiều, nếu như người đàn ông của cô đang trong thời gian mất trí nhớ lại bị người khác cướp đi, cô sẽ có bộ dạng như nào?"

"Hàn Vũ!" Hàn Thất Lục lên tiếng chặn lại nói: "Cậu đang nói lung tung cái gì vậy?"

"Cậu không cần cảm thấy những lời tôi nói là một mớ hỗn độn, cậu sẽ sớm hiểu toàn bộ mọi chuyện." Lăng Hàn Vũ xoay người hướng về phía bên trong bệnh viện: "Tôi đã nói tất cả những chuyện nên biết cho cậu, muốn tin hay không thì cậu chính là người quyết định."

Nhìn bóng dáng Lăng Hàn Vũ biến mất trước cửa thang máy, Hướng Mạn Quỳ nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục nói: "Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi, em biết kế bên này có nhà..."

"Anh phải đi xem Sơ Hạ." Hàn Thất Lục nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: "Là anh hiểu lầm cô ấy, là anh làm cho não cô ấy bị chấn động."

"Chỉ là dự đoán não bị chấn động, không phải vẫn chưa có kết quả sao?" Hướng Mạn Quỳ kéo tay áo của Hàn Thất Lục làm nũng nói: "Hiện tại kết quả vẫn chưa có, chúng ta nên đi ăn cơm trưa trước, sau đó thuận tiện đi mua hoa cho cô ấy. Anh chẳng lẽ muốn hai tay trống trơn đến thăm cô ấy sao?"

Hàn Thất Lục như vậy mà bật cười: "Anh còn tưởng rằng em hy vọng anh không đi xem cô ấy."

"Cô ấy là em gái anh." Hướng Mạn Quỳ nặng nề cắn ra hai từ "em gái", kéo Hàn Thất Lục hướng ra khỏi bệnh viện, miệng cười rực rỡ.

Cô ta không sợ Hàn Thất Lục về sau sẽ khôi phục trí nhớ, cô ta tin tưởng chính mình có khả năng dùng kí ức của khoảng thời gian này, lấp đầy những kí ức trước đây. Đến thời điểm đó, cho dù là Hàn Thất Lục đã hồi phục trí nhớ thì cũng khiến cho anh cảm thấy Hướng Mạn Quỳ cô mới là người thích hợp với mình.

Bên trong phòng bệnh, An Sơ Hạ nhắm mắt lại ngủ thật say.

Lăng Hàn Vũ vừa muốn mở ra cửa phòng bệnh, cửa đã bị lăng Lão Thái Gia mở ra rồi. Nhìn đến Lăng Hàn Vũ, ông vốn là cả kinh. Ngay sau đó làm một cái động tác chặn lại, đi ra đóng cửa phòng bệnh lại.

"Bác sĩ nói trước để cho con bé nghỉ ngơi thật tốt, con bé đã ngủ thiếp đi, chúng ta cũng đừng quấy rầy nữa." Lăng Lão Thái Gia nói xong, cùng Lăng Hàn Vũ đi đến phòng của bác sĩ.

Trong phòng bác sĩ đầy mùi thuốc sát trùng. Bác sĩ chủ trị cho An Sơ Hạ nhìn thấy Lăng Lão Thái Gia cùng Lăng Hàn Vũ tiến vào, vội vàng đứng dậy hướng bọn họ chào hỏi.

"Theo kết quả chẩn đoán bệnh não bị chấn động nhẹ, dựa theo Lão Thái Gia miêu tả là ngã sấp xuống đúng không?" Thầy thuốc cầm một cây thước chỉ vào ảnh chụp CT đang treo trên bảng điện: "Chỗ này có một lượng nhỏ máu bầm tụ lại, ứ động, hẳn là thời điểm ngã sấp xuống đụng vào cái gì. Phương án điều trị hiện tại là trước tiêm thuốc vào tĩnh mạch, sau đó mỗi ngày đi chụp CT cắt lớp."

Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi - Cẩm Hạ Mạt (quyển 3)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ