Lời nói vừa ra khỏi miệng An Sơ Hạ liền hối hận, cô liền không có thể nào cùng Hàn Thất Lục hoa thuận sao? Bộ dạng này Hàn Thất Lục là ám chỉ anh chán ghét cô đúng không?
Quả nhiên, Hàn Thất Lục trên mặt hiện ra chút không vui, dám nói chuyện với anh như vậy, An Sơ Hạ vẫn lại là người đầu tiên! Từ từ... Loại cảm giác này vì cái gì giống như đã từng trải qua? Chẳng lẽ An Sơ Hạ trước kia cũng là dụng loại thái độ này đối với anh sao?Nếu thật sự như vậy, thì làm sao anh có thể thích người con gái có thái độ nói chuyện như vậy với anh?
Xem ra anh phải gọi Hàn quản gia đi kiểm tra xem xem thư của anh khi nào mới đến Mỹ, để bác sĩ chủ trị cho anh trực tiếp gọi nói chuyện với anh mới được. Mà khoan đã, Hàn quản gia khẳng định biết cách liên hệ với bác sĩ chủ trị của anh, anh hà cớ gì mất công như vậy viết thư cho bác sĩ chủ trị nhỉ?!
Hàn Thất Lục biểu tình âm tình tròn khuyết càng không ngừng biến hóa, An Sơ Hạ còn tưởng rằng là chính mình nói cái gì sai chọc giận Hàn Thất Lục, cũng không dám nói thêm cái gì, trực tiếp đem trứng luộc trong nước trà trong tay mình đưa cho anh.
Túi đựng trứng luộc trong nước trà trở nên có chút nhăn nhúm, có chút không thẳng thúm, nhưng Hàn Thất Lục liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là trứng luộc trong nước trà của mình ở trên xe nhận từ mẹ trước khi đi học.
"Chết tiệt... Cô đem cái này đưa cho tôi làm gì?" Hàn Thất Lục biểu tình lập tức trở nên cáu kỉnh.
Anh vốn dĩ không thích ăn những thứ nấu lên trứng chim, nếu cái kia là trứng nướng nói không chừng anh còn có thể nếm qua một chút, An Sơ Hạ đây là cố ý à?
"Của anh mà." An Sơ Hạ hơi hơi nhăn mặt lại nói: "Mẹ nói, cho anh nhất định phải ăn, tôi muốn giúp mẹ giám sát anh ăn."
Nghe được cái xưng hô "Mẹ" kia, bạn học chung quanh đều đã đoán được đó là gọi Khương Viên Viên, nhất thời phát phát ra vài âm thanh than thở.
"Đều đã kêu mẹ, tin đồn nói An Sơ Hạ cùng Thất Lục thiếu gia bất hòa xem ra là giả rồi..." "Thật không biết tin tức kia là ai truyền ra tới!"
Những lời xì xào bàn tán này Hàn Thất Lục đương nhiên cũng nghe được chút ít, mặt anh lập tức trở nên càng thêm đen rồi.
"Cô lại giúp bà ấy giám sát tôi?" Hàn Thất Lục nói xong, truyện tranh cầm trong tay hướng trên bàn đập xuống, hơi chút hung hãn đứng lên nói: "Bản thiếu gia ghét nhất bị người khác quản."
"Tôi không có giám sát anh." An Sơ Hạ chi tiết nói: "Tôi chỉ là hi vọng nhìn thấy anh ăn hết trứng luộc trong nước trà của mẹ làm!"
Nếu nơi này là ở nhà, anh không chừng vẫn cố gắng ăn. Nhưng là nơi này là trường học, nếu anh thực ngoan ngoãn nghe lời ăn hết trứng luộc trong nước trà, Thất Lục đại thiếu gia anh đây mặt mũi về sau làm gì còn mặt mũi nữa?
Trời đất bao la, Thất Lục đại thiếu gia mặt mũi vẫn quan trọng nhất!
"Bản thiếu gia ghét nhất bị người khác ra lệnh cho mình!" Hàn Thất Lục gắt gao nhìn chằm chằm An Sơ Hạ nói: "Thừa dịp tôi bây giờ còn không có phát hỏa, lập tức cút cho tôi!"
Liên "Cút cho tôi" loại giới hạn sắp nổi điên của anh đều đã nói ra, mọi người nhao nhao há hốc mồm.
"Xem ra cái tin đồn kia là thật rồi, trước kia Thất Lục thiếu gia làm sao có thể cùng An Sơ Hạ nói những lời như vậy." "Như thế nào không có khả năng, ngay từ đầu An Sơ Hạ không phải từng đánh Thất Lục thiếu gia một cái bạt tai sao? Chúng ta nhìn xem, sẽ phát sinh trò hay gì..."
Người trong năm hai đều nhao nhao đứng xem kịch vui của bọn anh, trên hành lang người tụ tập cũng càng ngày càng nhiều, phỏng chừng là nghe được cái tin tức gì liền chạy tới xem náo nhiệt.
Bị nhiều người như vậy đứng xem chẳng khác nào xem anh như khỉ diễn trò, Hàn Thất Lục bảo An Sơ Hạ cút đi, sau đó lại hướng tới hành lang người bên ngoài quát: "Nhìn cái gì vậy? Có tin hay không đem tôi đem móc mắt của các người quăng cho chó ăn!"
Vốn là đang chật ních người đứng xem náo nhiệt ngoài hành lang lập tức biến thành trống rỗng, chỉ nghe gió thổi qua...
"Còn không đi?" Nhìn lại thấy An Sơ Hạ còn đang đứng đó, Hàn Thất Lục nhíu nhíu mày: "Cô tới cùng có đi hay không?"
An Sơ Hạ tính tình cố chấp, ương ngạnh cũng nổi lên, cô nhếch cằm lên, quật cường nói: "Không đi! Tôi nhất định không đi!"
Lời này để cho mọi người đột nhiên nhớ tới Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không trước mặt Như Lai lăn qua lộn lại một hồi ăn vạ, bên trong lời thoại cũng là như vậy "Lão Tôn ta đây không đi! Nhất định không đi!"
An Sơ Hạ nếu là nhịn một chút thỏa hiệp, không chừng Hàn Thất Lục liền tước vũ khí đầu hàng, nhưng nơi này thuần túy vẫn còn người nhìn, hiện thực là không có khả năng.
Hàn Thất Lục đáy mắt ánh sáng lưu chuyển, sau đó lập tức âm trầm xuống: "Như vậy tùy cô, thích đứng chỗ này thì cứ tiếp tục mà đứng đi!"
Nói cho hết lời, Hàn Thất Lục liền xoay người hướng của sau của phòng học đi đến, các học sinh đang đứng tụm nam tụm ba trên hành vội vàng tránh đi, miễn cho rước họa vào thân. Nhìn thấy Hàn Thất Lục rời đi, Manh Tiểu Nam vội vàng lôi kéo góc áo Tiêu Minh Lạc: "Anh không mau theo sau nhìn xem, nhìn anh ta đi chỗ nào."
"Uh"m, vậy em quan tâm Sơ Hạ một chút, cô ấy bây giờ trong lòng nhất định chịu khổ sở." Tiêu Minh Lạc nhìn đưa lưng về phía An Sơ Hạ liếc mắt một cái, nhấc chân đi theo Hàn Thất Lục.
Sự tình này tựa hồ thật sự có phần khó giải quyết, Hàn Thất Lục biết chính mình trước kia thích chính là An Sơ Hạ, nhưng cũng không nghĩ muốn chia tay Hướng Mạn Quỳ. An Sơ Hạ nếu lúc này luôn luôn quấn lấy Hàn Thất Lục mà nói, không chừng anh liền cho rằng An Sơ Hạ chính là kẻ thứ ba!
Tiêu Minh Lạc vừa đi vừa suy nghĩ, đến lúc này cũng không có biện pháp giải quyết chuyện này thật tốt, chỉ có thể trước để An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục giảm bớt số lần gặp mặt rồi. Ít nhất không thể giống như hiện tại, hai người trong lúc đó cãi nhau tình cảm càng thêm rạng nứt, cái này mất nhiều hơn được rồi.
"Thất Lục, cậu đang muốn đi đâu?" Tiêu Minh Lạc vài bước đã theo kịp.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi - Cẩm Hạ Mạt (quyển 3)
Lãng mạnTên truyện: Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi (quyển 3) Tác giả: Cẩm Hạ Mạt Độ dài: 916 chương (chia làm 5 quyển, mỗi quyển 200 chương) "Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!" Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô...