"Ý ông là sao? Mất ký ức có chọn lọc? Tôi chẳng hiểu ông nói gì cả?" Lăng Hàn Vũ nãy giờ ở bên cạnh im lặng, không chịu nổi cũng lên tiếng.
"Dựa vào những phản ứng củng như biểu hiện của cô ấy hiện tại, vì quá đau buồn nên dẫn đến muốn quên đi, thông thường sẽ quên đi một vài đoạn ký ức, nhưng não bộ sẽ sắp xếp lại cho chúng liên tục, mặc dù không liền mạch nhưng nếu không để ý sẽ không biết mình đã quên. Hiện tượng này chúng tôi gọi là "mất ký ức có chọn lọc". Cộng thêm việc bị thương, sau đó phát sốt làm điều kiện cho việc này diễn ra nhanh hơn thôi. " Bác sĩ kia từ từ giải thích
"Đây là đời thực không phải tiểu thuyết lãng mạn, cái gì mà mất ký ức gì gì đó? Thật là... Ông chán sống đúng không? Có tin tôi chôn sống ông không?" Khương Viên Viên nổi giận đùng đùng
Hàn Lục Hải lo lắng không kém, nhưng vẫn bên cạnh cang ngăng. "Vậy thì bao lâu mới bình phục?"
"Mọi người cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần có việc gì liên quan đến những ký ức đó, làm não bị kích thích thì sẽ nhớ ra thôi. Có người thì vài ngày là hoàn toàn bình thường, có người vài tháng, cũng có người mãi không nhớ ra được."
"Được rồi đừng ồn ào nữa. Cứ để vài hôm thế nào đã. Chỉ là tạm thời, không phải sao? Sơ Hạ nhờ ông rồi." Lăng lão thái gia cười như không cười nói. Có trời mới biết ông vui đến bao nhiêu, Sơ Hạ quên đi một số chuyện cùng Thất Lục, vậy là ông trời giúp ông rồi. Đứa cháu dâu này nhất định thuộc về Lăng gia.
Lăng Hàn Vũ nhìn ông như vậy cũng thừa biết ông đang nghĩ gì. Chỉ là, hình như anh cũng cảm thấy vui mừng. Là vì cô quên đi những chuyện đau buồn hay anh có thêm cơ hội đến bên cạnh quan tâm cô. Anh cũng không rõ.
Sau khi tiễn Lăng Lão và hàn Vũ về, Hàn Lục Hải cũng nhanh chóng đi làm. Chỉ còn lại Khương Viên Viên. Thở dài một hơi, sự việc này không biết nên vui hay buồn nữa. Đứa trẻ này thật quá đáng thương rồi. Cất dấu những suy nghĩ rối ren trong lòng. Nở ra nụ cười tươi tắn hướng phòng bệnh của An Sơ Hạ Đi tới.
Hai người lại vẫn đang ngủ say, đột nhiên một tiếng mở cửa đã đánh thức các cô.
"Ây ya, Tiểu Sơ Hạ! Sao con không nói cho mẹ có bạn trông con ngủ tại bệnh viện, cho nên mẹ chỉ mang theo một phần ăn sáng." Khương Viên Viên mang theo một cái hộp cơm thuỷ tinh, vẻ mặt xin lỗi.
Manh Tiểu Nam lúc này đã hoàn toàn thức dậy, dụi dụi hai mắt, liền đứng dậy nói: "Không sao đâu dì à, bây giờ con phải đi đến trường, một lát nữa về trường học con ăn bữa sáng sau."
Để ý tới Manh Tiểu Nam chính xác đang mặc đồng phục của học viện Tư Đế Lan, Khương Viên Viên ôn hòa cười nói: "Thật có lỗi với con, để ta cho người lái xe đưa con tới Tư Đế Lan."
"Không cần đâu, con có thể tự bắt xe đi được rồi." Manh Tiểu Nam liên tục xua tay từ chối.
"Cũng không phải có chuyện gì đáng ngại, con xem hiện tại đã trễ thế này, nêu con không ngồi xe chắc chắn sẽ đến muộn."
Nghe Khương Viên Viên nhắc nhở, Manh Tiểu Nam lúc này mới lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, ngồi xe buýt đi nhất định không kịp giờ. Nghĩ như vậy, cô cũng không khách khí nữa, để lái xe của Khương Viên Viên đưa đi học.
Sau khi Manh Tiểu Nam rời khỏi, Khương Viên Viên lấy một bát cách thủy đựng gì đó ra. Là một bát cháo thịt nạc to, cô cố ý dậy từ sáng sớm để căn dặn đầu bếp từ từ ninh xương để nấu thành, thứ này đặc biệt có dinh dưỡng mà còn có hương vị tuyệt vời.
An Sơ Hạ vừa rửa mặt xong từ trong phòng vệ sinh đi ra đã ngửi thấy mùi cháo thịt nạc, tươi cười kêu: "Thơm quá, cám ơn mẹ!"
"Thơm thì ăn nhiều một chút, mẹ phải dậy từ sớm để chuẩn bị cho con đấy!" Khương Viên Viên cười nói.
Thời tiết hôm nay thật là đẹp, trên bầu trời xanh thẳm có vài đám mây trắng tinh, là vì trời còn sớm, nhiệt độ không khí không quá nóng, bỗng nhiên có cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm đặc trưng của mùa hạ.
Manh Tiểu Nam sau khi ăn xong bữa sáng ở căng-tin liền đi ra, liền gặp mặt một nữ sinh cắt kiểu tóc Chi-bi Maruko. Cô đụng vào nữ sinh đứng bên trái nhưng nữ sinh đi đầu nhìn thấy cô, liền nói: "Tôi tìm cô đã nửa ngày, mau đi theo tôi!"
"Hoàn Tử cô muốn dắt tôi đi chỗ nào? Này buông ra tôi muốn đi học!" Manh Tiểu Nam cau mày cao giọng nói, nhưng Hoàn Tử ngược lại lại nắm chặt tay cô hơn. Sau buổi dã ngoại Đại Thám Hiểm, Mạc Hân Vi cùng Hoàn Tử quan hệ đã dịu đi rất nhiều, Mạc Hân Vi sớm đã có bạn trai mới, là người nước ngoài, bộ dạng giống một " tiểu bạch kiểm ".
Hoàn Tử dẫn cô đến một chỗ đường mòn, phía xa có bóng người đứng đó. Xem ra đã chuẩn bị từ trước, Manh Tiểu Nam liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Mạc Hân Vi. Một khoảng thời gian tiếp xúc, Manh Tiểu Nam cũng dần dần biết rõ được Mạc Hân Vi quả thật cũng không quá đáng ghét, một điểm là quá hung hãn, đứng sau Mạc Hân Vi cũng có ít nhiều đại tiểu thư danh giá, cũng khó trách Hoàn Tử cùng cô ta lại có quan hệ tốt như vậy.
"Tôi tưởng là ai tìm tôi, thì ra lại là người đẹp Mạc Hân Vi." Manh Tiểu Nam hai tay chống hông, nói: "Đây là cô chuẩn bị cho tôi sao?"
Nghe được âm thanh, Mạc Hân Vi xoay người lại, một bàn tay đưa lên nghịch tóc của mình, một cánh tay kia chống hông, hơi chút tự đại nói: "Xem ra sự việc bản tiểu thư làm vẫn chưa cẩn thận sao?" Không đợi Manh Tiểu Nam hỏi, Hoàn Tử đứng một bên nhanh nhảu nói tiếp: "Chúng ta đã sớm thay cô xin phép, nói là ba mẹ cô tái hôn nên xin phép nghỉ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi - Cẩm Hạ Mạt (quyển 3)
RomanceTên truyện: Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi (quyển 3) Tác giả: Cẩm Hạ Mạt Độ dài: 916 chương (chia làm 5 quyển, mỗi quyển 200 chương) "Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!" Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô...