Đây không phải nói rõ, Mạn Quỳ không có khả năng mang thai con của Hàn Thất Lục rồi sao? Chuyện này cũng không phải là một tin tức tốt.
Bà ta chưa từng cố gắng yêu quý cho đứa cháu gái này, một khi đứng trước nguy cơ tồn vong của gia tộc, toàn bộ người cần hy sinh thì phải hy sinh.
"Lão phu nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong, mời bà cùng vị khách đây ra dùng bữa." Nữ giúp việc cung kính đứng phía ngoài gõ cửa,.
"Cậu đang nghĩ gì, trái lại so với lão già như bà vẫn rất cổ hủ, Mạn Quỳ là thật tâm thích cậu, cậu không nên phụ con bé mới đúng." Lão phu nhân nói xong liền dùng gậy chống đỡ đứng lên, Hàn Thất Lục vội vàng đi đến đỡ.
Hướng lão phu nhân rất gầy, thật lo lắng khi bà đột ngột đứng dậy nhìn như sắp té đến nơi.
"Bà nói đúng." Hàn Thất Lục theo tiếng gật đầu.
"Hướng gia cơm canh đạm bạc, lại vẫn hi vọng Hàn thiếu gia có thể ăn ngon miệng." Hướng lão phu nhân vừa nói vừa đi ra cửa.
"Bà nói quá lời..."
Hai người khách sáo qua lại một hồi, đã đi tới bàn cơm. Phòng cơm này bày trí không khác gì bàn ăn ở sơn trang thời Trung Cổ kia, bàn rất dài, hai bên đều đặt đầy ghế dựa, Hướng lão phu nhân ngồi ở ghế chủ tọa.
Hàn Thất Lục còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người cùng ăn cơm, lại không nghĩ chỉ có sáu bảy người, cũng đều là nữ, xem ra nhà này đàn ông đều ra ngoài làm ăn hết rồi.
"Ăn cơm đi." Hướng lão phu nhân nói một câu, mọi người mới bắt đầu động đũa.
Hướng Mạn Quỳ ngồi ở phía bên phải Hàn Thất Lục, chỉ thấy cô thấp giọng nói với Hàn Thất Lục: "Anh không cần quá để ý, cứ ăn cơm thì tốt rồi."
Cô là sợ Hàn Thất Lục không thích ứng nơi này.
Không ai nói chuyện trong lúc ăn cơm, loại không khí trầm lặng này khiến ngườ khác không thể không để ý. May mà một bữa cơm rất nhanh cũng kết thúc, Hàn Thất Lục ở lại Hướng gia nghỉ ngơi, anh ngủ ở phòng khách, khá xa phòng của Hướng Mạn Quỳ, cho nên buổi tối cô ta cũng không có qua phòng anh.
Đẩy cửa gỗ màu đỏ thắm ra, nhìn bố cục bên ngoài, Hàn Thất Lục chỉ cảm thấy xa lạ cực kỳ. Chỉ thấy anh tay phải nắm chặt điện thoại di động, do dự đứng ngồi không yên.
Bên kia Hàn gia, đã khuya Hàn Lục Hải mới trở về, vừa lúc mọi người vừa ăn xong cơm chiều. Nhìn thấy Hàn Thất Lục không ở nhà, thêm nữa hôm nay truyền ra tin tức, trong lòng ông đã có biết Hàn Thất Lục đi đến nơi nào.
"Muốn uống chút canh hay không?" Khương Viên Viên thấy Hàn Lục Hải sắc mặt có chút không tốt, liền mở miệng hỏi.
"Cũng được." Hàn Lục Hải gật gật đầu, tay kéo cà- vạt, trong ánh mắt biểu lộ cảm giác khó chịu. Ông cho rằng ông đã sinh một người con trai đầy đủ thông minh, lại không nghĩ rằng tiểu tử thối Hàn Thất Lục này cư nhiên còn dám công khai cùng Hướng Mạn Quỳ gặp mặt.
Quá chú trọng tình nghĩa, ở trên thương trường sẽ dễ dàng bị đối thủ uy hiếp!
Ăn cơm chiều xong, Hàn quản gia cùng Hàn Lục Hải đi trên bãi cỏ tản bộ, trên trời không có ánh trăng nhưng đường có mở đèn rất sáng, không ảnh hưởng đến tầm nhìn.
"Hàn quản gia, có phải tôi đã cảnh báo Thất Lục chưa đủ?" Hàn Lục Hải đột nhiên nói.
Hàn quản gia trong lòng hiểu rõ, ông là đang nói đến Hàn Thất Lục không để ý người trong nhà phản đối lại vẫn công khai cùng Hướng Mạn Quỳ gặp nhau, đến tối hôm nay lại không trở về nhà.
"Người yên tâm đi, lão gia. Thiếu gia tuy là đôi khi làm việc có chút kidch động, nhưng cậu ấy vẫn không phải là người hồ đồ hay gây chuyện. Tôi cho người đi theo thiếu gia, tuy buổi tối thiếu gia cùng Hướng tiểu thư ở tại Hướng gia, nhưng họ vẫn không ở cùng một phòng, ông không cần phải lo lắng nhiều. " Hàn quản gia nói chi tiết.
Phái người theo dõi Hàn Thất Lục cũng là hành động bất đắc dĩ, không thể tùy ý để thiếu gia dính vào bất kì thị phi nào, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra cũng đã cho Hàn Lục Hải biết kịp thời. Tính ra đúng là trăm lợi mà không có một hại.
"Đối với nó tôi ngược lại cũng là vẫn chưa yên tâm, Hướng Mạn Quỳ là cô gái không đơn giản." Ánh mắt Hàn Lục Hải bắt đầu trở nên âm trầm: "Cô ta không thèm quan tâm đến tương lai của Hướng gia. Cô ta vì vai diễn của mình mà đồng ý bán nhà thờ tổ của Hướng gia. Trong mắt chỉ có lợi ích của chính mình, vì lợi ích có thể làm tất cả, đúng là không thể xem thường."
Hàn quản gia trầm mặt, tiếp theo liền hỏi: "Chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?"
"Tất cả nên chở mong Thất Lục có thể mau chóng quay đầu." Hàn Lục Hải thở dài nói: "Sơ Hạ là đứa bé ngoan, ông cũng theo ý ta mà cố gắng để Thất Lục cùng con bé tiếp xúc. Nếu chuyện trước kia có thể nhớ lại thì càng tốt"
"Tôi biết rõ." Hàn quản gia nghĩ nghĩ nói: "Sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại thúc giục thiếu gia trở về."
"Cũng được, như vậy giảm bớt thời gian nó cùng Hướng Mạn Quỳ gặp mặt, nếu lỡ tiểu tử kia gây ra chuyện gì,phải nhanh chóng xử lý tà cuộc, cứ như vậy đi." Hàn Lục Hải xoay người đi về.
Bên kia, cảm thấy trong phòng có hơi chút lạnh, Hàn Thất Lục liền đóng cửa sổ lại.
Do dự thật lâu, anh cầm lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc.
Lúc đó An Sơ Hạ đang viết tiểu thuyết ở trong phòng, đọc giả cứ liên tục thúc giục, nghe tiếng điện thoại vang lên, cô không để ý là ai gọi liền bấm nghe: "Alo, ai vậy?"
Nghe được giọng nói của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục căng thẳng nắm chặt di động. Chưa từng có loại cảm giác này, y như là đã rất nhiều thế kỷ không có nghe giọng nói của An Sơ Hạ rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi - Cẩm Hạ Mạt (quyển 3)
RomanceTên truyện: Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi (quyển 3) Tác giả: Cẩm Hạ Mạt Độ dài: 916 chương (chia làm 5 quyển, mỗi quyển 200 chương) "Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!" Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô...