Giờ phút này xung quanh An Sơ Hạ đã có rất nhiều nam sinh vây quanh, thấy An Sơ Hạ nói đang nói đến một nửa đột nhiên không nói, nhao nhao vội vàng trở lại: "Cậu ta là ai vậy a? Sơ Hạ cô như thế nào không nói hả?"
"A!" Có nữ sinh kinh hô một tiếng nói: "Không phải sau khi cô cùng Thất Lục thiếu gia chia tay, liền cùng người đàn ông này ở cùng một chỗ chứ?"
"Oa... Sơ Hạ vận khí của cô tốt thật nha, như thế nào bạn trai nào đều đẹp trai như thế a?" Có người hâm mộ hai tay chấp lại, để ở trước ngực nói: "Sơ Hạ, cô phù hộ tôi, để cho tôi cũng tìm một bạn trai đẹp trai đi!"
Đây đều là cái quái gì vậy...
An Sơ Hạ thở dài nói: "Cậu ta là Lưu Đông Vũ, tôi cũng không rõ ràng lắm, bởi vì ba của cậu ta cùng Hàn gia có phần quen biết, tôi cũng mới biết."
Cách nói này hình như không tốt hơn rồi.
"Thì ra là như vậy."
"Sơ Hạ cô có số điện thoại di động của Lưu Đông Vũ sao? Cho tôi đi!"
"Cũng cho tôi đi!"
"Tôi cũng phải có tôi, cũng cần phải có!"
.......
"Cái này các người chính mình đến chỗ cậu ta mà xin." An Sơ Hạ thè lưỡi, trùng hợp tiếng chuông vào lớp vang lên, đúng lúc giải cứu cô.
Cuối cùng là một tiết số học, không khí trầm thấp làm cho người ta buồn ngủ. An Sơ Hạ cố gắng nhớ kỹ ví dụ mẫu các bước giải đáp thầy viết trên bảng đen, toán học xem như cô điểm kém nhất trong các môn, nếu không học thật tốt, sợ là lùi bước rất nhiều.
"Cùng so với mấy dãy số trên đây đến chỗ này mới thôi, mọi người đem sách bài tập ra, giải vài câu hỏi nhỏ một lần." Thầy Số học tương đối tính toán thời gian, thời gian tan học còn có một phút đồng hồ là hết tiết, lại vẫn để lại một phút đồng hồ bố trí bài tập.
Bởi vì sau khi hết tiết, mọi người đều đã chờ mong tan học, nếu kéo dài không tan lớp, tất nhiên sẽ gây bất mãn.
Chuông tan học vang lên, An Sơ Hạ cầm phiếu ăn cơm cùng điện thoại ra khỏi phòng học. Bạn học trong lớp, đã sớm hướng căn tin hoặc là ngoài trường mà chạy ra, phòng học chỉ còn An Sơ Hạ đứng ở cửa đợi.
Tại cửa phòng học đợi đã lâu còn không thấy Lưu Đông Vũ xuống lầu, cô bèn đi lên lầu tìm cậu ta. Mới vừa đi lên trên góc thì thấy Lưu Đông Vũ quần áo không chỉnh tề đi xuống.
Nhìn thấy An Sơ Hạ, cậu ta bước nhanh hơn đi đến trước mặt An Sơ Hạ nói: "Thật có lỗi thật có lỗi, tôi có chút việc rắc rối, bắt cô đợi lâu rồi."
Tan học liền có một nhóm nữ sinh kỳ quái hướng cậu ta muốn số điện thoại, lại vẫn loạn lên hỏi cậu ta chòm sao sinh nhật gì gì đó, không dễ dàng gì đối phó các bạn nữ sinh kia, cậu ta mới chạy tới.
"Không có việc gì, chúng ta đi thôi." An Sơ Hạ nói xong cười cười đi xuống lầu dưới, dù sao thời gian ăn cơm ước chừng có một giờ, sau đó trở về là nghỉ trưa, Thầy giáo sẽ không đến liền, cho nên liền tính ăn xong muộn một chút cũng không cần khẩn trương.
Rất nhiều người đều đã thừa dịp lúc này đi ngoài trường một lúc.
Hai người cũng không là cái gì nhiều, mỗi người hai món đồ ăn sau đó tìm vị trí ngồi xuống. Cơm trưa rất ít người sẽ ăn ở căn tin, cho nên tới chậm thêm chút cũng không cần lo lắng không có chỗ trống ngồi.
"Cô như thế nào đều đã ăn đồ ăn chay vậy?" Lưu Đông Vũ bưng hai chén cơm lớn, một chén đưa cho An Sơ Hạ, sau đó ngồi xuống liền đem một cái chân gà lớn của chính mình cho An Sơ Hạ.
Chỗ bọn họ không hề biết ở một góc, có một người nam sinh vụng trộm cầm máy chụp hình đeo trên cổ chụp lại cảnh này.
"Tôi không phải đang giảm cân sao, cậu vẫn là chính mình ăn đi." An Sơ Hạ đang muốn đem chân gà trả lại cho Lưu Đông Vũ, Lưu Đông Vũ lập tức tay mắt lanh lẹ bưng bát của chính mình sang chỗ khác.
Bất đắc dĩ, An Sơ Hạ chỉ có thể chính mình ăn.
Ăn xong cơm trưa, An Sơ Hạ dắt Lưu Đông Vũ đi dạo Tư Đế Lan, trước kia Lưu Đông Vũ chỉ là tới trước cửa lớp ở Tư Đế Lan trong ngóng vào bên trong, hiện tại thật sự vào được, không nghĩ tới bên trong so với bên ngoài xem ra lớn rất nhiều.
Hai người đi mệt mỏi, ngồi ở trên mặt cỏ giữa sân thể dục, hôm nay mặt trời không phải cực kỳ nắng, nằm nghe hương thơm của cỏ thoang thoảng cũng rất thoải mái.
"Sân thể dục thời trung học của chúng tôi trước kia chạy một vòng chỉ có hai tram mét. Bất quá, sân thể dục chỉ có hơi nhỏ một chút, nhưng cả sân thể dục lúc nào cũng rất náo nhiệt, không giống nơi này, ngôi trường lớn như vậy, nhưng mọi người rất ít tới sân thể dục, vẫn có vẻ vắng vẻ trống không." Lưu Đông Vũ hai tay đưa ra sau đầu, lấy cánh tay làm gối đầu.
An Sơ Hạ trước kia ở trung học chạy một vòng sân thể dục trái lại đến bốm tram mét, cũng không thua gì sân thể dục của Tư Đế Lan, chỉ là thiết bị không bằng Tư Đế Lan.
Ngồi ở trên bãi cỏ, An Sơ Hạ cúi đầu nhìn Lưu Đông Vũ hỏi: "Vậy cậu thích trường học náo nhiệt trước kia, hay là thích vẻ trống không ở Tư Đế Lan?"
"Với tôi mà nói, có người nhà ở đây thì tất cả đều tốt."
Người nhà... Chỉ đích thị Hàn quản gia?
An Sơ Hạ nhớ tới Hàn quản gia đối với Lưu Đông Vũ kỳ thật cũng không lộ ra khuôn mặt tươi cười quá nhiều, suy nghĩ một chút hỏi: "Hàn quản gia không phải là cha dượng của cậu sao? Xem ra quan hệ của cậu với Hàn quản gia cũng không phải là thật tốt. Cậu làm sao có thể thích Hàn quản gia như vậy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi - Cẩm Hạ Mạt (quyển 3)
RomanceTên truyện: Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi (quyển 3) Tác giả: Cẩm Hạ Mạt Độ dài: 916 chương (chia làm 5 quyển, mỗi quyển 200 chương) "Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!" Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô...