Mặc dù Ninh Tử Mạn chưa từng nuôi sủng vật, nhưng ít ra cũng biết, nếu có ai đưa lưng về phía mình, thì biểu hiện đó nhất định là không vui. Cũng giống như lúc này, nhân ngư luôn thích nhìn mình lại đang chìm người trong nước, không thèm ngó ngàng đến mình, cũng không để ý mình, chỉ để lộ cái đuôi dài xinh đẹp, khiến Ninh Tử Mạn vừa yêu vừa không biết làm gì.
Cô lo lắng nhân ngư bởi vì chuyện tối qua mà ghét mình, nhưng lại cảm thấy hình như còn có nguyên nhân khác, tóm lại bất kể là nhân ngư vì sao lại không vui, thì mình cũng có nghĩa vụ đi dỗ dành nàng. Nghĩ như vậy, Ninh Tử Mạn cảm thấy hôm nay mình ra ngoài cả ngày đúng là một tội ác rồi, không chỉ để nhân ngư một mình dưới tầng ngầm, cũng không để ý đến ăn uống của nàng, Ninh Tử Mạn càng nghĩ càng thấy áy náy, cô vội cởi áo khoác ra, xắn quần lên từ từ vào trong nước.
Động tác của cô rất nhẹ, nhưng vẫn kinh động đến nhân ngư, nhân ngư quay đầu lại, nhìn Ninh Tử Mạn một hồi, lại bơi về phía khác. Lần này Ninh Tử Mạn rất chắc chắn nhân ngư đang nổi giận, hơn nữa đối tượng chính là mình.
''Trạm Lam, cô giận tôi sao? Giận chuyện ngày hôm đó tôi làm với cô?'' Ninh Tử Mạn bước qua ba bước, bơi đến bên người nhân ngư, cô nhẹ nhàng sờ lên tấm lưng đang trồi lên của nhân ngư, da thịt nơi đó nhẵn nhụi nhuận hoạt. Ninh Tử Mạn vuốt ve đến si mê, cô nghĩ đây là cách tốt nhất an ủi nhân ngư, nhưng nhân ngư vẫn không thèm để ý đến cô.
''Trạm Lam, thật xin lỗi, nếu cô ghét chuyện ấy, sau này nhất định tôi sẽ không làm với cô nữa. Tóm lại... Tỏi cũng biết nó thật kỳ quái...'' Ninh Tử Mạn không biết nên giải thích nó nhủ thế nào, nếu là theo thế giới trưởng thành, cô cùng nhân ngư coi như là được tính đã quan hệ, nhưng cô cảm thấy nhân ngư căn bản không hiểu các nàng đang làm gì, chỉ nghĩ là nhân ngư ghét chuyện ấy.
''Tại sao... Phải đi...'' sau một lát, nhân ngư nổi lên mặt nước, hỏi nhỏ. Nguyên nhân nàng nổi giận không phải do Ninh Tử Mạn làm chuyện ấy, nàng cũng không phải là không hiểu các nàng đang làm gì. Nhân ngư biết mình và Ninh Tử Mạn lúc đó là đang giao phối, nhưng mà giao phối còn chưa xong, thì Ninh Tử Mạn lại chạy mất. Nàng không thích Ninh Tử Mạn đột nhiên lại bỏ đi, chỉ để lại mình trong cái phòng này. Hôm này còn biến mất nguyên cả ngày, còn mang đến một tên giống đực của loài người. Ninh Tử Mạn không biết trên người còn có mùi, nhân ngư không biết đó là mùi rượu, chỉ coi đó là cái mùi của của giống đực loài người dính lên người Ninh Tử Mạn.
''Thì ra cô trách tôi đột nhiên bỏ đi sao? Xin lỗi, tôi chỉ là do... Chỉ là do lúc đó tôi không biết phải đối mặt với cô như thế nào. Tóm lại, đừng giận tôi mà, có được không?'' Giọng Ninh Tử Mạn mềm nhũn còn có chút ăn vạ, cuối cùng thấy nhân ngư chỉ nhìn chằm chằm mà không nói gì, liền tựa đầu lên vai nàng cọ tới cọ lui. Nhân ngư lần đầu tiên gặp phải tình huống bị ăn vạ như thế này, nhất thời có chút luống cuống, nâng tay lên không biết để đâu cho đúng, cuối cùng bát đắc dĩ đành để lên vai Ninh Tử Mạn, vỗ vỗ cô vài cái.
''Không cho phép... Chạy.... Nữa...'' mấy ngày qua nhân ngư nói được cũng rất nhiều, số từ cũng dần nhiều hơn, chỉ là vẫn chưa thể giống người bình thường được nói cho nhanh hết một câu. Thấy nàng chăm chú nhìn mình, bộ dạng dạy dỗ mình nói không cho phép chạy. Ninh Tử Mạn nhìn vào con ngươi nàng, nháy mắt, cảm giác tâm tính thiện lương giống như đang bị dùng sức bóp chặt.

BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - Edit] Tự Dưỡng Pháp Tắc - Hiểu Bạo
Mystery / ThrillerTự Dưỡng Pháp Tắc Tác giả: Hiểu Bạo Cp chính: Ninh Tử Mạn x Trạm Lam Thể loại: Nhân như Raw: 47 chương hoàn Tốc độ edit: từ từ lết ^^