Chương 38

3.8K 270 35
                                    

Nhân ngư tiếp tục phối hợp cùng Trần Diệp nghiên cứu, nhưng Ninh Tử Mạn cũng không còn khẩn trương như ngày hôm qua, ngược lại rất yên tĩnh ngồi trên sofa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đến tối Ninh Tử Mạn làm một bữa cơm khá phong phú, dù sao Trần Diệp cùng trợ lí của hắn vẫn còn ở đây.

"Tử Mạn a, ít nhiều gì thì trò cũng làm cho nghiên cứu của chúng ta vô cùng thành công, hạng mục này nếu như thuận lợi, ta nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của trò, để nhân ngư quay về biển cả." Trần Diệp vừa cười vừa nói, Ninh Tử Mạn nghe xong vui vẻ gật đầu, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười. Ngươi đúng là tên dối trá thật sự! bọn họ ở trước mặt mình mỗi ngày đều bày ra biểu hiện dối trá đó, nhưng chỉ như vậy mới có thể tiếp tục sống được.

"Lão sư, về nghiên cứu nhân ngư, kỳ thực tôi cũng có phát hiện mới, là mới vừa tìm thấy, bất quá..." Ninh Tử Mạn vừa nói đến đây liền dừng lại, có ý nhìn sang Tiểu Trương, thấy được ý của cô, Trần Diệp hiểu rõ gật đầu.

"Tiểu Trương a, hôm nay cậu cũng mệt rồi, đi nghỉ đi ạ!" Trần Diệp nói với trợ lý Tiểu Trưng, bản chất Trần Diệp ích kỷ đối với ai cũng đều như vậy, cho dù là trợ lí của hắn.

"Nhưng mà... giáo sư, tôi còn phải bảo vệ ông an toàn." Tiểu Trương thấy Trần Diệp và Ninh Tử Mạn rõ ràng muốn cách li chính mình, ít nhiều cũng không được thoải mái, mặc dù hắn là vệ sĩ, nhưng nói thế nào cũng là một nửa của nhân viên nghiên cứu, chuyện nhân ngư lần này hắn cũng dính được nhiều lợi lộc, cũng không muốn để Trần Diệp hưởng hết.

"Tiểu Trương, ở chỗ này thì có thể có chuyện gì được? Tử Mạn cô ấy là học trò của ta, còn có thể hại ta hay sao?" Cậu đi nghỉ đi a!" Trần Diệp nháy mắt với Tiểu Trương, thấy hắn rất bất mãn, Tiểu Trương chỉ có thể quẹt mũi một cái, không cam lòng đi lên lầu.

"Lão sư, chuyện này chúng ta xuống dưới nói đi."

"Được, vậy thì đi thôi."

Trần Diệp nói, không kịp đợi liền đi xuống, theo sau hắn Ninh Tử Mạn khóa chặt cửa tầng ngầm lại nhẹ nhàng nhấn mật mã, lúc này mới đi theo xuống dưới.

"Tử Mạn a, trò nói là có chuyện gì?" Trần Diệp vừa nói ra, liền đem lực chú ý rơi vào người nhân ngư, thấy hắn đứng cạnh hồ bơi, tham lam nhìn nhân ngư, đôi mắt Ninh Tử Mạn rũ xuống, cô nhìn dụng cụ vẫn còn để trên bàn nghiên cứu, trên đó không chỉ có một cái kéo, còn có con dao giải phẫu sắc bén. Cô cầm lấy con dao giấu trong tay áo, đi tới cạnh Trần Diệp.

"Lão sư, ông có cảm thấy nàng đẹp không?" lời trong miệng Ninh Tử Mạn nói tất nhiên là chỉ nhân ngư.

"Đẹp, dĩ nhiên là đẹp. Một sinh vật đẹp như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Nhưng giá trị nghiên cứu khoa học của nó, so với với bản thân nó còn đẹp hơn." hai mắt Trần Diệp sáng lên nói, nghe hắn nói như vậy, Ninh Tử Mạn lại nở nụ cười.

"Đúng vậy, nhưng ở thế giới này không phải tất cả mọi thứ có giá trị thì đều có thể dùng để tính toán. Tôi không cho phép ông làm nàng thương tổn, nàng là nhược điểm duy nhất của tôi." Ninh Tử Mạn cúi đầu, âm thanh có chút khàn khàn, Trần Diệp dường như phát hiện ra được sự khác thường của cô, lúng túng cười theo.

[BHTT - Edit] Tự Dưỡng Pháp Tắc - Hiểu BạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ