Chương 25

4.6K 288 9
                                    

Tầng ngầm so với trước đó sáng hơn một chút, cũng là do Ninh Tử Mạn dọn dẹp, còn lắp thêm bóng đèn. Dù đã không còn mùi máu tanh, nhưng cô vẫn không thể quên được chỗ này đã có một người chết. Nhưng mà, Uông Lỗi chết, cũng không phải nguyên nhân khiến cho mình sợ, điều này Ninh Tử Mạn hiểu rất rõ. Cho đến giờ cô luôn suy nghĩ nếu không phải do Uông Lỗi làm chuyện quá đáng thì nhân ngư căn bản sẽ không tấn công hắn.

Cho nên nói Uông Lỗi có chết hay không cũng không phải vấn đề Ninh Tử Mạn lo lắng, chỉ là cô không thể tiếp nhận nổi cái chết mà nhân ngư tạo cho Uông Lỗi. Nhân ngư thuần khiết sạch sẽ như vậy, trong lòng mình, nàng cũng vốn chỉ là như một thiên sứ hiền lành. Nhưng mà có lẽ sau khi biết sự thật, Ninh Tử Mạn mới hiểu, cái gọi là thiên sứ, thật ra chính là một ác ma.

Giấc mơ tan vỡ khiến lòng cô có cảm giác hoang mang, có lẽ nào vì vậy mà mình sẽ ghét nhân ngư thật sao? câu trả lời là phủ định, từ sau khi có tình cảm với nhân ngư thì Ninh Tử Mạn chỉ biết là, cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không ghét nàng.

"Trạm Lam, tôi không ghét em. Mặc dù tôi sợ, nhưng ghét tình cảm này tôi sẽ không làm gì em." Ninh Tử Mạn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói, nghe cô nói như vậy biểu tình hung tàn của nhân ngư chợt cứng đờ, dần dần bình thường lại, khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Nàng thu hồi răng nanh, buông hai tay ôm cổ Ninh Tử Mạn ra, nhìn bóng lưng Ninh Tử Mạn, dường như có loại cảm giác đau lòng.

Nhân ngư chưa từng khóc, không biết khóc là như thế nào, nàng chỉ biết im lặng cúi đầu, cảm thấy trong hốc mắt mơ hồ, nhưng không giống như nước trong hồ bơi làm mắt mình mờ. Ninh Tử Mạn thấy nhân ngư cúi đầu không ngẩng dậy, đưa tay đến kéo nàng, có lẽ mu bàn tay bị một giọt nước rơi trúng. Giọt nước kia có chút lạnh, chính là từ trên mặt nhân ngư rơi xuống.

Ninh Tử Mạn vội nâng mặt nhân ngư lên, không tìm được dấu vết nước mắt trên mặt nàng, hốc mắt nhân ngư cũng không có nước mắt, mà chỉ hơi ửng đỏ. Mới khi nãy giọt nước kia giống như là ảo mộng còn sót lại, nhỏ bé hư vô, rất nhanh biến mất không còn thấy được. Cuối cùng Ninh tử Mạn cũng không  thể biết được nhân ngư có khóc hay là không, hay là giả vờ, nhưng cũng có thể là không phải.

Trải qua chuyện tối này, Ninh Tử Mạn nhất định cũng không thể nào ngủ dưới tầng ngầm được, cho dù cô nằm trên lầu cũng không thể ngủ được, chứ đừng nói gì là ở đây. Nghĩ như vậy, cô đem nhân ngư thả vào hồ nước, xoay người muốn đi. Cũng có thể do biểu hiện cô muốn rời đi quá rõ ràng, lần này nhân ngư vội vàng nắm được vạt áo cô. Lực đạo kia không nhỏ, Ninh Tử Mạn quay đầu chỉ thấy nhân ngư đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt lóe lên màu xanh sáng ngời.

Ánh mắt nhân ngư biết nói chuyện, Ninh Tử Mạn nhìn vào từ đầu đến cuối đều biết, đôi mắt này gương mặt này, chính là ma túy đáng sợ nhất không thể chống lại được, nàng khiến cho mình chìm đắm đến bây giờ, cho dù phát hiện được sự thật tàn khốc thì cũng không thể làm phai mờ đi phần dục vọng kia. Vào lúc này đôi mắt nhân ngư đang nói với mình đừng đi, ở lại với nàng. Ninh Tử Mạn biết sự cứng rắn của mình đang dần sụp đổ, nhân ngư càng đáng thương mong chờ nhìn mình, thì cô cũng không còn cách nào dẫn tâm được nữa.

[BHTT - Edit] Tự Dưỡng Pháp Tắc - Hiểu BạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ