Khi Vương Tuấn Khải về đến nhà, bảo bối của anh đang nằm trên sofa phòng khách của tầng một biệt thự chính, quần ngủ màu xám tro bao xung quanh thân thể mềm mại hấp dẫn, nhấp nhô rõ ràng, hai cánh tay trắng noãn cứ như vậy lồ lộ trong không khí.
Mái tóc đen tùy ý xoã tung, che hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, môi đỏ mọng nũng nịu khẽ cong lên, hơi khép mở, dị thường hấp dẫn người, có thể vì giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng, đáng yêu cực kỳ.
TV đang mở, bên trong đang chiếu phim truyền hình, thanh âm không quá lớn.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Vương Tuấn Khải dị thường thỏa mãn hạnh phúc, cậu trai nhỏ anh yêu say đắm không có vào giường ngủ, ngược lại ở phòng khách chờ anh về nhà, nghĩ tới đây, anh cảm thấy tràn đầy ấm áp, có cậu làm bạn, tim anh không hề cô độc nữa.
Mặc dù rất vui vẻ có người chờ anh về nhà, nhưng bộ dáng cậu làm anh đau lòng, ngủ trên ghế sa lon như vậy rớt xuống làm thế nào? Nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?
Vương Tuấn Khải cau mày, thoáng qua trong mắt đau lòng và không đồng ý.
Hắn nhẹ nhàng đi tới bên người Vương Nguyên, ôn nhu vén mái tóc che kín khuôn mặt cậu, trong mắt tràn đầy cưng chiều và nụ cười yêu say đắm, sau đó nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của cậu, hướng tới phòng ngủ trên lầu.
"Ừ. . . . . ." Vương Nguyên tựa hồ có cảm giác giống như con mèo nhỏ, đem đầu nhỏ hướng trong ngực anh cọ xát, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.
Vương Tuấn Khải nhìn động tác của cậu, khóe miệng gợi lên nụ cười đẹp mắt, nhẹ nhàng cười, bảo bối của anh trên tâm lí vẫn không hề đề phòng anh!
"Hả? Thân ái, anh đã về rồi! Em thế nào ngủ thiếp đi." Vương Nguyên mở cặp mắt mơ hồ, mang theo giọng nói ảo não khàn khàn hấp dẫn.
Lơ đãng ngửi thấy trên người Vương Tuấn Khải phát ra nhàn nhạt mùi là lạ, trong đôi mắt to xinh đẹp thoáng qua nghi ngờ, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh, trên người ông xã nhà cậu có mùi nước hoa phụ nữ, là loại cậu chưa từng ngửi qua.
Phụ nữ? Cậu tin tưởng bất cứ người nào trên thế giới đều có thể xảy ra, nhưng anh sẽ không, bởi vì cậu không quên, trước khi gặp cậu, anh không gần nữ sắc , người như vậy sao có thể xảy ra tình huống đó, huống chi anh sủng ái cậu, người có mắt cũng nhìn ra được, vậy tại sao có mùi nước hoa?
Vương Nguyên từ phi trường về đã ngủ hai ba giờ, vốn định ở phòng khách chờ anh trở về , không nghĩ tới ngủ thiếp đi, gần đây cậu trở nên tương đối thích ngủ rồi, xem ra phải tăng cường rèn luyện thân thể. Về phần trên người anh có mùi nước hoa, cứ để anh tự nói.
"Anh đánh thức em sao? Mệt mỏi tại sao không trở về phòng ngủ? Nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?" Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng buông cậu xuống, đổi thành ôm cả thân thể mềm mại của cậu, trong giọng nói không khỏi lo lắng.
"Ha ha ha. . . . . Yên tâm, lần sau sẽ không như vậy, em đi chuẩn bị nước tắm." Vương Nguyên cười nói, sau đó tránh thoát cái ôm làm người ta trầm mê kia, bước nhanh tới phòng tắm, trong lòng nghĩ, nếu lần sau ở phòng khách chờ anh về, nhất định sẽ cầm theo chăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chuyển Ver] [ Khải Nguyên ] Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen
Lãng mạnnhân vật chính : Vương Tuấn Khải , Vương Nguyên thể loại : công sủng thụ cưng chiều hết mức , hắc bang Nói No với ngược tình trạng : cố gắng lết nhanh nhất có thể Vào truyện nào ......là là lá À truyện tui chuyển ver chưa có í kiến của tác giả nế...
![[ Chuyển Ver] [ Khải Nguyên ] Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen](https://img.wattpad.com/cover/98336542-64-k981596.jpg)