Trong sáng ánh mặt trời xuyên thấu cửa sổ khu thương mại chiếu xuống, thân thể Vương Nguyên giống như khoác lên một tầng sáng hư ảo, xinh đẹp làm người ta không muốn rời ánh mắt. Người xinh đẹp vốn đã làm người chăm chú, huống chi là cậu trai tuyệt mỹ như vậy, tự nhiên khiến người mua đồ không ngừng quay đầu lại nhìn.
Trong mắt Phương Tấn Bằng có tán thưởng và kinh ngạc, đột nhiên phát hiện lúc này đi dạo phố không phải là quyết định sai lầm. Dựa vào câu nói kia của cậu, có thể biết tính tình đối phương không phải ái mộ hư vinh, hơn nữa kiến thức tuyệt đối chuyên nghiệp. Trong lúc bất chợt hắn có cảm giác như tìm được tri kỷ, chẳng qua khi liếc mắt thấy bụng bự của cậu, khóe miệng vừa giương nhẹ liền cứng lại. Thì ra giai nhân có chủ rồi, hắn đã đến chậm một bước.
Cô gái kiều mị vốn đang mừng rỡ nhất thời khó chịu, nhưng trên mặt có chút muốn gây sự nói:
"Không ăn được nho thì nói nho chua. Không có điều kiện thì đừng ghen tỵ." .
"Này -- cô nói cái gì? Vừa rồi cô đụng vào phu nhân chúng ta đã không xin lỗi, bây giờ còn giở thói chanh chua?!." Một cô hầu gái bảo vệ Vương Nguyên rốt cuộc không nhịn được tức giận, lên tiếng chất vấn. Cô ta thật quá mức, phu nhân cao cao tại thượng tới nay đều được mọi người tôn kính, chưa từng có người dám vô lễ như vậy. Nói đến điều này cô lại cảm thấy hỏa khí lớn hơn, may mà phu nhân không sao, nếu không cô là người đầu tiên không buông tha cô ta. Nhìn thần sắc cô ta kiêu ngạo đến mức muốn đánh. Nếu không phải sợ gây phiền toái cho phu nhân, cô đã sớm làm như vậy, phu nhân bỏ qua không có nghĩa họ dễ nói chuyện.
Nhìn chung quanh này trách cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, cô gái kiều mị phát hỏa, nhất thời mắng: "Cô. . . . . . cô nói bậy bạ gì đó? Tôi làm sao biết cậu ta là người có thai? Sợ bị người đụng trúng thì đừng ra ngoài đi dạo, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội kiếm chút dầu nước?" Dứt lời sau khinh thường quét mắt toàn thân Vương Nguyên một cái.
"Cô. . . . . . Đừng tưởng chỉ cô mới có tiền, phu nhân chúng ta là. . . . . ." Cô hầu gái đang muốn nói 'phu nhân chúng ta là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Thần Thoại, tiền của phu nhân có thể đập chết cả nhà cô', nhưng bên tai vang lên tiếng ngăn nhàn nhạt của Vương Nguyên, cô chỉ đành bất đắc dĩ bĩu môi, vô tội cúi đầu.
"Tâm Lam!" Vương Nguyên nhỏ giọng nói, sau đó lôi kéo tay áo Thủy Tâm xoay người từ từ đi về phía trước. Cậu chỉ muốn dạo phố như người bình thường, không muốn người khác biết thân phận thật của mình, huống chi những người đó cũng không tin cậu là vợ tổng giám đốc tài phiệt 'Tập đoàn Thần Thoại', đệ nhất phu nhân nói ra chỉ khiến người ta chất vấn, không nói tốt hơn.
"Hừ. . . . . . Nhưng cái gì? Là tình nhân đại gia? Xem ra cũng giống, bây giờ tiểu tam ngày càng nắm quyền a." Cô gái kiều mị khinh thường châm chọc, lời này vừa ác độc lại khinh miệt làm người ta không dám khen tặng.
Nghe vậy Thủy Tâm cũng nhịn không được, Thủy Tâm dù sao cũng là một sát thủ, tâm địa còn rất đơn thuần, lời nói thô tục cũng chưa nghe qua, huống chi là nói, nghe xong ngôn ngữ ác độc của cô gái kiều mị, lập tức giận đến đỏ mặt nói: "Ngươi. . . . . . . ngươi. . . . . . . ." .
Chương 124: Đại kết cục 3 - Trang 2
"Thủy Tâm, không cần để ý, đi thôi!" Vương Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu nói, lôi kéo cô đi. Thủy Tâm đấu võ mồm với cô nàng trước mắt hiển nhiên sẽ bại trận. Người như vậy cậu lại không muốn nói chuyện nhiều, tú tài gặp binh không nói được (ý nói người có tri thức gặp người thô lỗ cũng khó cãi), cho dù có nói, đối phương cũng sẽ hồ ngôn xoay lời.
"Sư phụ, nhưng cô ta vũ nhục người." Thủy Tâm tức giận nói, cô đột nhiên cảm thấy mình cần tập luyện không đơn thuần là võ thuật, mà còn phải học làm như thế nào đem người khác tức chết, giống như là hôm nay vậy. Tiếp xúc quá ít, mình thật sự ngay cả câu mắng chửi người thô tục cũng không nói ra được, còn để người mình sùng bái bị uất ức.
"Ha ha! Chẳng lẽ bị chó cắn một cái còn phải cắn trở lại sao?" Vương Nguyên có chút dừng lại, cười nói, tâm tình rất tốt đi về phía trước, trong lòng có chút dè chừng mà cảm động. Mặc dù không biết bao nhiêu người vì quyền thế mà quan tâm tới cậu, nhưng tối thiểu có cô ấy là thật lòng, khiến cậu cảm thấy ấm áp dễ chịu, cái này là đủ rồi, dù sao họ cũng không có gì xung đột.
Thủy Tâm nghe vậy, tâm tình lúc này mới khá hơn, mặc cho Vương Nguyên lôi kéo đi về phía trước.
"Dám mắng ta là chó, cậu. . . . . . cậu. . . . . . Đứng lại đó cho ta" Cô gái kiều mị phía sau cực kỳ tức giận, cầm dây chuyền trong tay, giống như muốn bóp vỡ nó, mắt hận nhìn Vương Nguyên, hoàn toàn quên mất chuyện phải giả vờ nhu thuận trước mắt người đàn ông yêu thích.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chuyển Ver] [ Khải Nguyên ] Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen
Romancenhân vật chính : Vương Tuấn Khải , Vương Nguyên thể loại : công sủng thụ cưng chiều hết mức , hắc bang Nói No với ngược tình trạng : cố gắng lết nhanh nhất có thể Vào truyện nào ......là là lá À truyện tui chuyển ver chưa có í kiến của tác giả nế...
![[ Chuyển Ver] [ Khải Nguyên ] Vợ yêu của tổng giám đốc xã hội đen](https://img.wattpad.com/cover/98336542-64-k981596.jpg)