Author: lackingmoon
Link : http://soshified.com/forums/topic/71278-1c...-yoonsic-soona/
Translator: SONELOVE, cuppy
Couples: Yoonsic, SooNa
Permission:Hey, I'm sorry I forgot to reply. Yes, you may translate 1Cor.13, but I only have a small request this time: Please either translate the my author's notes as well or relay the message about the LRA somehow so others would know about the issue. Thanks.
1Cor.13
Part.1
“Faith, hope, and love give us the audacity to sit next to a human being.”
“Niềm tin, hi vọng, và tình yêu thương cho chúng ta dũng cảm để ở cạnh loài người.”
Tôi muốn bạn hãy tưởng tượng điều này.Bạn là một đứa trẻ mười hai tuổi. Bạn có một gia đình. Một đại gia đình hạnh phúc. Ngoài bạn ra gia đình gồm có bốn người: cha, mẹ, anh trai, và em gái. Bạn rất yêu họ.
Lúc ấy bạn đã từng là một đứa trẻ bình thường. Đúng thế. Đã từng.
Bởi vì mọi thứ hoàn toàn thay đổi khi có một nhóm người tấn công nhà của bạn trong một buổi tối định mệnh, vào một bữa tối bình yên của gia đình, và họ đưa cho bạn một khẩu súng. Họ yêu cầu bạn chính tay giết gia đình của mình.
Chúa ơi, xin đừng, bạn van xin; nhưng những kẻ ấy bỏ ngoài tai.
Họ khiến bạn đau và đe dọa sẽ còn mạnh tay hơn nếu bạn không tuân theo lệnh của họ.
Bạn không có bất kì sự lựa chọn nào. Khi ấy bạn chỉ mới mười hai tuổi. Bạn không thể nhận thức rõ thanh kim loại sắc lạnh được gọi là súng ấy có thể đem đến tai họa như thế nào; tất cả những gì bạn muốn chính là sự đau đớn bạn đang chịu đựng sẽ ngừng lại.
Và thế nên bạn làm theo những gì được bảo.
Bạn chĩa súng vào các thành viên gia đình mình. Từng người một. Cha – người vẫn thường kể cho bạn nghe những câu cổ tích trước khi đi ngủ; mẹ - người luôn dành tặng bạn một nụ hôn chúc ngủ ngon; anh trai – người mỗi ngày đều cõng bạn đi học; và em gái… chỉ vừa (và sẽ mãi mãi) tròn một tuổi.
Sao chứ? Bạn có thể tưởng tượng được không? Khá khó để tưởng tượng phải không? Dù sao thì thế giới mà chúng ta đang sống cũng là một thế giới văn minh. Tình huống kinh khủng như thế sẽ không bao giờ có thể xảy ra.
Đúng không?
Bây giờ. Bạn hãy nhắm mắt lại. Tôi sẽ dẫn bạn đến với một cơn ác mộng khủng khiếp, nơi bạn sẽ nằm yên, nhưng hoàn toàn tỉnh táo, đau đớn, đẫm máu – nhưng vẫn hoài thoi thóp.
Tên tôi là Jessica Jung. Tôi sẽ dẫn bạn đến với chuyện cuộc đời tôi.
~~~Tháng 7 năm 2011
Nhiệt độ gần chạm ngưỡng 101° - đủ nóng để có thể đun sôi cả ấm nước. Chẳng ai muốn rời khỏi nhà dưới cái nóng cháy da cháy thịt này; nhưng vẫn có một nhóm nhỏ, khoảng hai mươi người cả nam lẫn nữ, họ đang hành quân xuyên qua dãy núi đá hiểm trở, dẫm đạp lên biết bao bụi cây và vượt qua biết bao hang động. Dù không biết cuộc hành trình cuối cùng sẽ dẫn họ đến đâu, nhưng họ vẫn không chùn bước. Mỗi bước đi đều thể hiện sự quyết tâm – cũng giống như biểu tượng hình bàn chân với dòng chữ “Invisible Children" được in trên áo của họ.