Chương 1: Đêm khuya đột nhập

57.6K 885 31
                                    

Đêm khuya tối đen như mực, một vầng trăng sáng cong cong chiếu rọi. Gió lạnh xuyên thấu qua cửa sổ hoang tàn, khiến không khí bên trong căn phòng nhỏ lạnh xuống thêm vài độ. Trên giường trừ một cái chăn bông, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì có thể giữu ấm. Tịch Mạn Duẫn dùng chăn bông che kín cả thân thể để gió thổi không lọt, nhưng vẫn như cũ không ngăn được sự rét lạnh, ở trong chăn lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy, chớ nói chi là ngủ say sưa. Hồi tưởng một chút, từ lần nhiệm vụ trước thất bại, kẻ địch lựa chọn 'ngọc đá cùng nát', nổ chết mọi người, Tịch Mạn Duẫn liền cứ như vậy trải qua tám năm.
Trong không gian thu hẹp, Tịch Mạn Duẫn nghe thấy mình thở hổn hển, coi như như vậy, Tịch Mạn Duẫn như cũ không dám vén chăn bông lên để thở. Một khi vén lên, chăn bông cũ rách này liền rất khó giữ được độ ấm lần nữa. Cửa kẽo kẹt vang lên hạ xuống, thân thể Tịch Mạn Duẫn khẽ động. "Ai?" Thanh âm lành lạnh buồn buồn xuyên thấu qua chăn bông. Thân thể này, chỉ mới tám tuổi, ở Sầm vương phủ là một Tiểu Quận Chúa không được sủng ái, thường ngày trừ vú em săn sóc cho nàng, tiểu viện này liền không có những người khác bước vào. Mà bà vú thấy nàng không được sủng ái, luôn đem thức ăn đặt trước cửa, căn bản không để ý tới một Quận chúa không có mẹ như nàng, lại càng sẽ không khuya khoắt đi đến nơi này. Huống chi...... Cửa có cài chốt! Tịch Mạn Duẫn lật người lên, có một tốc độ khác so với nàng nhanh hơn.
Một đôi tay nhanh chóng đưa qua, nắm chặt cổ áo của nàng, kéo nàng đứng lên. Không bao lâu, bên ngoài sân nhỏ đèn đuốc dần dần rõ ràng. Tịch Mạn Duẫn giãy giụa mấy cái, có mấy phần tức giận đối với thân thể suy dinh dưỡng nghiêm trọng này. Đối phương mặt che miếng vải đen, không xem được toàn cảnh, nhưng trong tròng mắt nóng nảy đã lộ ra nổi sợ của hắn. Là một thích khách, mặc dù không biết hắn đêm khuya xông vào vương phủ vì chuyện gì. Nhưng Tịch Mạn Duẫn rõ ràng cảm thấy thanh kiếm trên cổ kia, là cỡ nào lạnh lẽo. Có lẽ nhiều năm như vậy, trong vương phủ, đã sớm quên còn có một Quận chúa tồn tại. Thay vì chờ người khác tới cứu, còn không bằng tự cứu lấy mình.
"Nếu không đi, hộ vệ vừa đến, ngươi có chạy đằng trời."
Người áo đen sửng sốt, cúi đầu quan sát con tin trong tay. Rõ ràng sinh mạng đang bị nắm giữ trong tay hắn, tiểu nữ hài này khuôn mặt lại bình thản trầm tĩnh, không chút nào khiếp đảm vì thanh kiếm trên cổ. Tại sao có thể lạnh lùng bình tĩnh như vậy? Trầm ổn rõ ràng khác hẳn với gương mặt ngây thơ, trong mắt càng thêm không có một chút sợ hãi. "Không sợ ta giết chết ngươi?" Không biết tại sao lại hỏi như thế, nhưng trực giác nói cho hắn biết, cô bé này tương lai khẳng định không đơn giản. Ở gian phòng nhỏ rách nát như thế, đoán chừng thân phận cao không đến đâu, bắt nàng, uy hiếp không được hộ vệ. Thoáng qua trong mắt một tia sát ý......
Tịch Mạn Duẫn ở trong tổ chức sát thủ ở thế kỉ 21 lăn lộn vài chục năm, ánh mắt như thế, nàng quá mức hiểu.
"Nếu như ngươi giết chết ta rồi, nhất định tìm không thấy lối ra vương phủ. Hiện tại chỉ có ta mới có thể giúp ngươi chỉ ra một con đường, tránh khỏi hộ vệ truy kích, mới có thể để cho ngươi toàn thân mà lui." Tịch Mạn Duẫn hai mắt trong trẻo rõ ràng, nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt của người áo đen lóe lên một cái, tựa hồ đang suy nghĩ.
"Ngươi đã không còn thời gian suy tính, quyết định đi!" Tiểu nữ hài này nói đúng, đã có không ít hộ vệ tiến vào tiểu viện rồi, trì hoãn nữa một hồi chỗ ở của tiểu nữ hài này sẽ bị đoàn người bao vây. Hắn thật sự không có thời gian lo lắng đứa nhỏ này, đến cùng có phải nàng lừa gạt hắn hay không. Thu hồi kiếm, người áo đen khiêng bé gái lên, "Làm thế nào để ta đi ra ngoài? Nếu ta không ra được, ngươi cũng đừng mong sống."
"Từ cửa sổ, sau nhà có một con đường nhỏ, có thể đi ra tiểu viện." Đôi mày thanh tú của Tịch Mạn Duẫn cau lại, bị khiêng đi, hết sức khó chịu. Gió lạnh phả vào mặt, làm Tịch Mạn Duẫn rùng mình một cái. Chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, ở ban đêm nhìn thấy trông vô cùng yếu ớt. Người áo đen mới vừa lắc mình ra cửa sổ, cửa phòng nhỏ ầm ầm một tiếng bị đá văng. Tịch Mạn Duẫn quay lại nhìn một cái, cả ngày không người nào bái phỏng tiểu viện, lần đầu tiên nghênh đón nhiều 'khách quý' như vậy. Nơi này là đường nhỏ vắng vẻ, là Tịch Mạn Duẫn tản bộ lúc nhàm chán phát hiện. Nhưng có thể đi ra khỏi vương phủ hay không, Tịch Mạn Duẫn không thể nào biết được, bởi vì nàng chưa bao giờ đi tìm tòi nghiên cứu qua. Vừa rồi nói trợ giúp người áo đen chạy trốn, cũng chỉ là kế sách tạm thời. Người áo đen thân thể rất cao, từ mũi trở lên, nhìn ra được là một thanh niên, và còn là một thanh niên có dáng dấp không tệ.
Hoàn cảnh chung quanh càng lúc càng xa lạ, người áo đen lộ ra sự không kiên nhẫn, không như hắn tưởng tượng, Sầm vương phủ không có lớn như vậy, đi lâu như vậy, vẫn chưa ra được cửa. "Tiểu nha đầu, ngươi có phải gạt ta hay không?"
"Không có." Tịch Mạn Duẫn mồm miệng rõ ràng phun ra hai chữ, liền ngậm miệng không đáp. Người áo đen thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Mạn Duẫn cau có, đè xuống âm thanh, khóe mắt nâng lên một tia giảo hoạt, nói: "Đứa nhỏ là không thể nói láo, ngươi dẫn ta ra khỏi vương phủ, ta liền thả ngươi trở về, như thế nào?"
"Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao?" Tịch Mạn Duẫn hừ lạnh một tiếng, giọng nói nhàn nhạt, tựa hồ mang theo giễu cợt. Thật là đứa trẻ ngu ngốc cứng mềm không ăn, người áo đen có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là cái dạng cha mẹ gì, mới có thể dạy ra quỷ tinh linh như vậy!
"Cây này, ta dường như mới vừa gặp một lần." Tịch Mạn Duẫn chỉ hướng bên phải một thân cây trên đường. Tịch Mạn Duẫn tỉnh táo lại một chút, người áo đen cũng phát hiện không đúng. Khi hắn chạy ra khỏi phòng nhỏ không lâu, đám kia hộ vệ còn đi theo, mà bây giờ sau lưng một tên hộ vệ cũng không có? Bọn họ dừng lại khi nào? "Khó trách! Nơi này là bát quái càn khôn! Bát quái 64 cung, vòng đi vòng lại biến hóa vô cùng. Sau khi chúng ta đi vào, không lạc đường mới là lạ."
"Bát quái?" Tịch Mạn Duẫn nhớ tới Bát Quái Trận Trung Quốc cổ đại thần bí, chẳng lẽ triều đại này cũng có bát quái?
Người áo đen hiếm khi lộ ra vẻ hài lòng, "Ngươi chính là đứa trẻ, những thứ này không hiểu rất bình thường." Tịch Mạn Duẫn không giải thích, nhưng bát quái huyền bí, người bình thường xác thực không thể hiểu. Tịch Mạn Duẫn nhìn chung quanh, cảm thấy người thiết trận, nói không chừng cũng là người xuyên qua giống mình? Dù sao cũng là Lão Tổ Tông gì đó, Tịch Mạn Duẫn biết đến bát quái, tuyệt đối không phải là người của thời đại này có thể so sánh được.
Trong mắt chợt lóe lên tinh quang rồi biến mất, mới vừa còn chưa nghĩ đến nên thoát thân như thế nào, cánh rừng cây này ngược lại cho nàng một cơ hội tốt. "Đi ra khỏi cánh rừng cây này, chính là cửa sau của vương phủ." Tịch Mạn Duẫn nói láo, không có một chút đỏ mặt.
Người áo đen càng nhìn tiểu hài này, càng thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn này rất thuận mắt. "Ta thấy ngươi ở vương phủ này, sống qua ngày cũng vất vả, không bằng đi theo ta? Ít nhất ta có thể cho ngươi ăn no, có nơi ở tốt." Người áo đen nhìn Tịch Mạn Duẫn, sát tâm dần dần thu hồi. Cảm thấy đứa trẻ đáng yêu như vậy, giết đi rất đáng tiếc, không bằng giữ ở bên cạnh vui đùa một chút.
Đôi mắt của Tịch Mạn Duẫn đảo một vòng, rời khỏi vương phủ? Vấn đề này nàng còn chưa có nghĩ tới. Nàng hiện tại cũng chỉ là đứa bé tám tuổi, ra khỏi vương phủ, bị người bán nói cũng không chừng. Mà người áo đen này, vừa nhìn thì biết không phải là người tốt, đi cùng hắn, cuộc sống yên tĩnh của mình, coi như hết. Đời trước vừa sinh ra, thì đã ở trong tổ chức huấn luyện, sau đó chính là tiếp nhận nhiệm vụ không ngừng giết người. Mặc dù trải qua tám năm có cuộc sống không tốt, nhưng phần yên tĩnh này, Tịch Mạn Duẫn không muốn đánh vỡ. "Ta không đi." Nàng liên tiếp nói láo, nếu như chờ người áo đen phát hiện nàng đang lừa gạt hắn, đến lúc đó tuyệt đối không phải là chết vì dao đơn giản như vậy. "Không đi? Ngươi đang trong tay ta, có đi hay không, không phải do ngươi quyết định."
"Ngươi không có bản lãnh vây khốn được ta!" Tịch Mạn Duẫn chống bả vai hắn, lật người nhảy xuống, dùng hết hơi sức, bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong rừng cây.
Người áo đen cảm thấy đầu vai hơi nặng, trọng tâm trầm xuống, chờ quay người lại, đã thấy bé gái từ từ biến mất trong rừng cây. "Thật là một quỷ tinh linh, sớm muộn ta sẽ quay trở về tìm ngươi!" Người áo đen nhìn chung quanh một chút, Bát Quái Trận không dễ phá, hắn phải sớm một chút phá trận rời khỏi vương phủ, bằng không đợi trời vừa sáng, muốn ra khỏi vương phủ, liền khó càng thêm khó rồi.

[Xuyên không] Dưỡng Nữ Thành Phi - Phong Ngôn NhiễmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ