Trước cửa cung Nam Trụ, một nhóm quan văn ngồi lên xe ngựa chuyên dùng cho việc đi xa, lắc la lắc lư lách ca lách cách ra khỏi Kiền thành.
Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn cũng ngồi xe ngựa, trên xe còn có bốn vị đại thần đều khoảng ba bốn mươi tuổi. Vừa thấy Tịch Mân Sầm thì đầu tiên khom lưng chào, nhưng đến khi nhìn thấy Mạn Duẫn được ôm trong ngực Tịch Mân Sầm thì hừ lạnh một tiếng.
Nghe Phụ Vương giới thiệu, bốn vị này đều là đại thần được xếp đặt cắm tại Nam Trụ. Mạn Duẫn chưa bao giờ gặp bọn họ, nhưng địch ý trong mắt bốn người lại thật sự tồn tại.
Ôm theo Tiểu Mạo ngao trong ngực, Mạn Duẫn cũng lười chẳng thèm để ý tới bốn vị này, nhủ bụng, ta có chọc giận các ngươi đâu, sao ánh mắt như muốn lột da ta vậy.
Tiểu Mạo Ngao chổng vó lên trời, trưng cái bụng nhỏ ra, chờ Mạn Duẫn vuốt ve bụng của nó. Nghe Chu Phi Chu Dương nói, vuốt ve cái bụng nó có thể trợ giúp động vật tiêu hóa. Đừng thấy Tiểu Mạo Ngao cào người lúc hung hãn, một khi dính lên người Mạn Duẫn rồi thì cứ như một động vật nho nhỏ thích làm nũng vậy.
Đi xe ngựa hơn nửa ngày, cho đến khi mặt trời lặn phía tây mới tới được hành cung trên đỉnh Thái Thất Sơn. Cung nữ thái giám tại hành cung đã sớm đứng trước cửa đợi thánh giá. Các võ quan cưỡi ngựa phía sau xe ngựa, thấy đã đến đúng địa điểm liền toàn bộ tung người xuống ngựa.
Lập tức có mấy gã sai vặt tới dắt dây ngựa, cho ăn cỏ. "Hoàng Thượng giá lâm!"
Đứng cạnh liễn xa, giọng nói đặc hữu của Trương công công vang khắp đội ngũ. Toàn bộ thái giám cung nữ quỳ xuống hành lễ.
Sử Minh Phi từ liễn xa bước xuống, vẫy vẫy tay về hướng Trương công công, "Trương công công, ngươi an bài chỗ ở cho các vị sứ giả và đại thần."
Rồi lại xoay người hướng về phía đội ngũ phía sau: "Mọi người mệt nhọc cả ngày rồi, đợi lát nữa mời các vị đến dạ yến dùng thiện."
Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn, Mạn Duẫn ôm Tiểu Mạo Ngao. Bốn vị đại thần vốn nhìn Mạn Duẫn không vừa mắt, nàng lớn vậy rồi mà còn phải để Phụ Vương ôm, càng hừ mũi trợn mắt.
Chu Dương nãy giờ đã muốn mở miệng mắng, nhưng lại bị Chu Phi bịt kín miệng. "Ngươi giữ quy củ chút được không?"
Chu Phi đè lại tứ chi đang lộn xộn của Chu Dương, trong lòng than thở, Tiểu Quận chúa vẫn giữ được bình thản, ngươi còn lớn hơn Tiểu Quận chúa mười mấy tuổi mà sao lại không biết ứng đối tùy trường hợp thế hả??? Hơn hai mươi năm nuôi ăn, coi như là toi cơm rồi.
Gút mắc trong lòng bốn vị đại thần là cái gì, trong tâm Tịch Mân Sầm và Chu Phi cũng rất rõ ràng. Chẳng qua là chuyện thương nghị hai nước ngày hôm đó bị đánh vỡ mà đầu sỏ gây nên chính là Tiểu Quận chúa chứ đâu xa.
Nhóm người của Tịch Mân Sầm được an bài ở gần tẩm cung Nhật Phi Uyển của Hoàng Đế, các gian phòng đã được quét tước sạch sẽ, chỉ cần vào là ở được.
Chu Phi Chu Dương cùng bốn vị đại thần chia ra ở sát vách. Thấy Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn không chia phòng ngủ, một vị đại thần râu ria dài thòng tiến lên bẩm: "Cửu Vương gia, Tiểu Quận chúa đã tròn tám tuổi, hẳn là nên một mình một phòng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Xuyên không] Dưỡng Nữ Thành Phi - Phong Ngôn Nhiễm
Ficção HistóricaTác giả: Phong Ngôn Nhiễm Tình trạng: 4 quyển Nguồn: Sưu tầm Nội dung giới thiệu: Kiếp trước, nàng không có hưởng thụ qua bất kỳ loại thân tình nào, nhưng sau khi bước sang một kiếp mới , lại cảm nhận được một loại ' thân tình" biến chất Tin đồn...