Chap 17

415 36 4
                                    



Từ nơi nào té ngã, sẽ từ nơi đó bò lên, không phải sao?

-------------------

Hyomin sắc mặt không đổi, trấn định đáp: "Là tôi!"

Ngón tay Jiyeon khẽ gõ trên mặt bàn, tiết tấu phát ra ngày càng nhanh, như lập tức bắt đến bím tóc(1) của đối thủ, vì thế không tự chủ được, dậy lên hưng phấn.

"Trước kia em nói, là Park Alice". Hắn tiếp tục hỏi.

Hyomin ha ha cười, "Được rồi, vấn đề này, thật sự là tôi nói dối – Park Alice là em gái tôi, ảnh kia mặc kệ là tôi chụp hay cô ta chụp kì thật giống nhau. A! Nếu con người có thể trở về làm phôi thai, tôi thà chính mình không sinh ra ở trên đời, cũng không muốn có một cô em gái không hay ho như vậy! Vấn đề này tôi nhận tôi thua, là tôi lừa anh!"

Jiyeon lại mỉm cười. Chính là trên mặt tuy có ý cười, ánh mắt lại lạnh băng băng.

"Vì cái gì làm như vậy?" Thanh âm hắn mặc dù ổn trọng, quanh thân lại tản mát ra một tia giận dữ. "Muốn trừng phạt ai đó, hẳn là còn rất nhiều cách, vì cái gì muốn lựa chọn cực đoan như vậy?"

Một cô gái chọn dùng một phương thức cực đoan như vậy đi tra tấn một cô gái khác, kết quả đến tột cùng là ai chịu tổn thương nhiều hơn? Làm như vậy? Đáng giá sao?

Mà bất tri bất giác, cuốn vào trong đó là một người đàn ông hoàn toàn không hay không biết, hắn sẽ dễ dàng tha thứ cho cô gái đã lừa hắn, lợi dụng hắn sao?

Jiyeon ở trong lòng trả lời chính mình: Không, hắn sẽ không tha thứ!

Ở trong thế giới của hắn, hắn là cao cao tại thượng, với hắn mà nói, bị phụ nữ lừa gạt là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ. Đã có gan lừa hắn, cũng phải có gan gánh vác hậu quả.

Hyomin hạ mắt, một bộ thản nhiên, không sao cả hồi đáp: "Lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, chính là cảm thấy mình ăn ảnh, vì thế chọn cách này"

Jiyeon gật đầu một cái, đứng lên, xoay người, lấy điện thoại cầm tay mở ra. Cô nghe được hắn hỏi: "Đã đến rồi sao? ... Ân ... Tốt lắm ... nói cho bọn họ bắt đầu chuẩn bị, tôi qua ngay!"

Hắn cúp điện, lại quay về, đi đến bên cạnh Hyomin, từ trên cao nhìn xuống nhẹ nhàng hỏi: "Có phải hay không cá cược đã chịu thua?"

Hyomin ngẩng đầu liếc hắn một cái, cảm thấy tư thế như vậy đối với mình thật bất lợi, làm suy yếu của cô khí thế, vì vậy đem ánh mắt nhanh chóng thu hồi, gật đầu một cái nói: "Đây là tự nhiên, chỉ cần Park tổng yêu cầu không quá đáng!"

"Được!", hắn nói, "Tôi muốn em đi theo tôi một chuyến!"

Hyomin không khỏi nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi hắn: "Đi nơi nào? Làm cái gì?"

Jiyeon cười đáp: "Đi liền biết!". Tươi cười giống như tràn ngập nguy hiểm.

Hyomin chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên có một tầng khí lạnh.

Cô nhìn hắn lắc đầu: "Anh không nói, tôi không theo anh!"

Jiyeon nhẹ xuy một tiếng:"Sunyoung, chẳng lẽ em cảm thấy, em còn có thể cùng với tôi cò kè mặc cả sao?"

Park Tổng, Em Thua Rồi! [MINYEON - JIMIN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ