Mở đầu - Một ngày sau một thời gian dài.

3.2K 19 1
                                    

Lâm Nặc vừa bước vào cửa thì tiếng khóc nức nở của nữ nhân vật chính ập vào màng nhĩ, vẫn không đầu ngẩng lên, cô vừa cúi xuống cởi giày vừa hỏi: "Khăn giấy có đủ dùng không? ", giọng điệu rõ ràng là đang mỉa mai.
Quả nhiên, cô gái trẻ ngồi trên sofa lau khóe mắt bằng khăn giấy không mấy hài lòng, miệng lầm bầm: "Biết con tim cậu cứng rắn rồi nhưng cũng đừng vì vậy mà vừa về đã phá tan cảm xúc của người khác như vậy! ".
Lâm Nặc bật cười, công việc cả ngày làm cô mệt nhoài, ngã người xuống chiếc ghế sofa mềm mại cô nheo mắt liếc nhìn cặp diễn viên đó, bọn họ đóng toàn những bộ phim lúc tám giờ, chẳng biết có khi nào họ cảm thấy mất kiên nhẫn không?
Vài phút sau, quảng cáo phát xen vào, Lâm Nặc duỗi chân đá vào mông Hứa Diệu Thanh, giọng thương lượng: "Đổi kênh đi, nghe thời sự một lát".
"Giờ này làm gì có thời sự chứ? "
"Thời sự buổi tối."
"Không được", Hứa Diệu Thanh không chịu, vứt khăn giấy vào thùng rác, tay nắm chặt điều khiển ti vi, đôi mắt đẹp hơi đỏ liếc sang: "Phim này đang rất hot, không giống những bộ phim truyền hình tình cảm bình thường thô thiển khác", giọng đầy sức thuyết phục mê hoặc.
Lâm Nặc phẩy tay, "Đừng tốn công nữa, tớ không hứng thú", rồi đứng phắt dậy, "Bảo tớ xem cái này chi bằng tớ đi ngỉ còn sướng hơn". Nói rồi, cô lê từng bước về phía phòng ngủ.
Hứa Diệu Thanh nói giọng căm phẫn sau lưng: "Tớ thấy cậu vốn dĩ không hề tin tưởng vào tình yêu".
Cô quay lại, cười tít mắt: "No, tớ chỉ cho rằng, hầu hết những cuộc tình trên thế gian này đều không giống trên phim".
Vượt qua muôn trùng trắc trở, cao trào, dù trải qua biết bao gian lao cuoous cùng vẫn tu thành chính quả, kết thúc có hậu, đại đoàn Viên. Đây là những tác phẩm phi thực tế, bởi nó hoàn hảo quá mức lại vô vị nhàm chán.
"Thế nen cậu cho rằng? ", Hứa Diệu Thanh kéo dài giọng, "Nói như ghế thì tình yêu chân thật phải thế nào?".
Lâm Nặc ngây người, ngẫm nghĩ.
Thoáng chốc, một làn sóng vỗ nhẹ, khuấy động con tim thường ngày vốn tĩnh lặng của cô, cuối cùng, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh cô khẽ lắc đầu.
Hứa Diệu Thanh là người tinh tế, sự thảng thốt trong giây lát của Lâm Nặc lọt ngay vào mắt cô, cô cảm nhận được điều gì uẩn khúc bên trong, gặng hỏi: "A Nặc, cậu đã yêu bao giờ chưa?".
Thật ra ,về đáp án, cô chẳng dám ôm hy vọng gì lớn lao. Hai người quen nhau đã hơn hai năm, cùng thuê chung căn hộ, bên cạnh Lâm Nặc chưa bao giờ xuất hiện người bạn trai nào. Trong xã hội tất bật hiện nay, có lẽ chẳng có thời gian để người ta tận hưởng một cuộc tình hoặc cũng có thể Lâm Nặc từng có người yêu chỉ có điều trong mắt Hứa Diệu Thanh cô là người giỏi che giấu đời tư.
Vậy thì, nếu thật sự khắc cốt ghi tâm sao có thể dễ dàng bộc bạch với người khác được chứ?
Nào ngờ, Lâm Nặc khẽ nhướn mày, cười như không cười, nói: "Đương nhiên là có".
Lẽ dĩ nhiên, cô đã từng yêu nên mới thẳng thắn như vậy, vả lại cũng chính vì yêu sâu đậm nên chẳng muốn giấu giếm bởi hành vi đó tựa như một sự xúc phạm.
Ánh mắt Hứa Diệu Thanh bỗng sáng lên: "Là ai thế? Hiện giờ anh ta đang ở đâu?".
Lâm Nặc cười dịu dàng, xoay người đi về phía phòng.
Tren ban công, ánh trăng sáng đầy huyền bí.
Lâm Nặc nhoài người ra lan can, làn hơi thở nóng ấm mùa hạ lướt nhẹ trên gương mặt cô.
Thật ra, người ây, mấy năm nay vẫn đứng cùng cô dưới một bầu trời, cô ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng, anh ngẩng lên cũng có thể trông thấy nhưng sống ở một thành phố nói lớn chẳng lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ, hàng vạn người lướt qua nhau cô vẫn chẳng các gì gặp lại anh.
Lúc đầu khi chia tay, anh nói nếu em thật sự quyết định như vậy thì sau này chúng ta đùng gặp lại nhau nữa.
Những hồi ức đã qua đều bị thời gian bào bòn dần trở nên mơ hồ. Nhiều lúc, vì bận rộn, cô cứ ngỡ rằng bản thân đã quên anh, thế nhưng khi anh đột ngột được người khác nhắc đến, cô phát hiện ra bất luận xa các bao lâu thì bóng hình anh trong ánh sáng phản chiếu vẫn hiện rất rõ nhiw ngày hôm qua.

Nơi cuối con đường - Tình không lam hềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ