Chương 15 - Cơ hội

870 6 0
                                    

Truyện: Nơi cuối con đường - Tình không lam hề
Chương 15 - Cơ hội

Bị anh hỏi, Lâm Nặc sửng sốt, suy ngẫm rồi nói: "Cũng thân... Sao vậy?".

Từ Chỉ An vẫn nhìn cô, lại hỏi: "Thân lắm sao?". Khóe anh nhếch lên nhưng dường như lại mang ý châm biếm khó hiểu.

"Thân lắm?", cô nhíu mày càng thêm nghi hoặc: "Là ý gì vậy?".

Từ Chỉ An trầm mặc hồi lâu, rút bao thuốc từ trong túi áo ra, cô sững người: "Anh bắt đầu hút thuốc lá từ khi nào vậy?".

Ở trường anh chưa bao giờ hút thuốc, động tác lúc này lại rất thuần thục, từng làn khói thuốc lan tỏa từ miệng anh chợt khiến cô cảm nhận được phong thái trưởng thành lạ lẫm.

Rít hai hơi thuốc, Từ Chỉ An nói: "Hôm trời mưa to, em về nhà bằng cách nào?".

"Hôm nào?"

Anh nhìn Lâm Nặc, cười dửng dưng, "Mấy hôm trước, ngay tại đây, nếu như quan hệ giữa em và anh ta chỉ đơn thuần là cấp trên và nhân viên bình thường thì sao anh ta lại kéo tay dẫn em lên xe chứ?".

Anh bình thản nói, Lâm Nặc ngẩn người, một lúc sau mới hỏi: "Sao anh biết?".

Nụ cười trên môi Từ Chỉ An vụt tắt, "Vì hôm ấy anh cũng ở gần đó". Anh không nói rõ thật ra lần đó anh cố tình đi taxi đến đón cô nhưng lại chậm một bước vừa kịp bắt gặp cảnh tượng đó.

Khi ấy, cô và Giang Doãn Chính đang giằng co, tiếp đó Giang Doãn Chính xuống xe, nắm chặt tay cô. Bởi đứng cách xa, anh không nhìn rõ cảm xúc của hai người nhưng động tác như vậy rõ ràng là hành động cưỡng ép của người đàn ông với người phụ nữ.

Thêm vào đó bữa cơm trưa nay, tuy rằng từ đầu đên cuối Giang Doãn Chính không trò chuyện cùng cô nhưng đôi lúc lại lộ ra ánh mắt khác lạ, Từ Chỉ An ngồi đối diện trông thấy rõ mồn một.

Giám đốc Trương phóng xe lên từ tầng hầm, chậm rãi lái qua, trông thấy hai người đang trò chuyện ông không khỏi cố ý giảm tổc độ.

Lâm Nặc đứng đó cảm thấy rối bời, nếu thật sự tận mắt trông thấy, sao anh chẳng đề cập đến dù chỉ một lần?

"Anh đang nghi ngờ em ư?", cô chợt cảm thấy hơi buồn.

"Vậy em thì sao?", Từ Chỉ An trừng mắt nhìn cô hỏi vặn, "Có thật sự bảo đảm rằng mình không có gì thay đổi?". Anh không muốn thừa nhận rằng mình thật sự bắt đầu lo lắng, nếu như có chuyện đó, hoàn cảnh hiện nay của anh vốn dĩ chẳng thể so sánh với Giang Doãn Chính.

Lâm Nặc trố mắt ngẩn ra, há hốc miệng, chẳng thốt lên lời.

Liệu em có dám nói rằng không có điều gì thay đổi không? Có dám nói rằng bản thân thật sự không bị Giang Doãn Chính thu hút không? Dù chỉ là một phút thoáng qua đi chăng nữa nhưng e là cô đã phản bội lại tình cảm vốn có của mình.

Mãi đến khi xe chạy khá xa, cô mới chậm rãi cất bước quay về văn phòng làm việc. Lúc lên thang máy, cô nhận được tin nhắn của Từ Chỉ An.

Nếu như anh ta thật sự có tình cảm với em thì sao? Em nghĩ sao khi trưa nay đột nhiên anh ta nhắc đến chuyện đi tập huấn ở nước ngoài?

Nơi cuối con đường - Tình không lam hềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ