Truyện: Nơi cuối con đường - Tình không lam hề
Chương 18 - Diệp Hi ƯơngTiếng còi xe phía sau vang lên liên hồi, Giang Doãn Chính nới lòng tay ngước lên, đôi mắt càng sâu đen lấp lánh.
Dòng xe lại tiếp tục chuyển động, Lâm Nặc ngưng lại trong giây lát rồi đưa tay cởi dây an toàn.
"Em làm gì vậy?", Giang Doãn Chính hỏi, tay trái nắm vô lăng, tay phải giữ cô lại.
Cô chẳng nói gì, khẽ cúi đầu, hàng mi dày khẽ run lên, môi mím chặt, gồng mình.
Chiếc xe dừng lại bên đường, đúng lúc đó, tiếng "tách" vang lên, dây thắt an toàn được tháo bỏ, Lâm Nặc mở cửa bước ra ngoài.
Giang Doãn Chính chẳng đuổi theo, chỉ nhìn theo dáng hình mảnh mai đang vội vã lướt di giữa màn đêm nhập nhoạng trong sự bối rối hoảng hốt.
Thật sự cô vẫn là đứa trẻ, bị anh ôm chặt mà chẳng có chút phản ứng lại cứ ngẩn người để mặc anh hôn. Cơ thể cô cứng lại khẽ run rẩy trong vòng tay anh.
Xuống xe rời đi, tuy cô chẳng nhìn anh nhưng anh vẫn nhận ra bên khóe mắt cô long lanh.
Cái gọi là yêu mến và theo đuổi chỉ là lời nói ngoài miệng chẳng có hành động thực tế nào nhưng lần này thì anh hiểu rằng mình đã thực sự làm cô sợ hãi.
Quả nhiên tuần sau đi làm anh gặp cô trong công ty với dáng vẻ cúi đầu khép nép, khẽ dừng bước kính cẩn cúi đầu nói, "Giang Tổng", hệt như những nhân viên bình thường khác.
Anh chau mày, thoáng chốc cô đã bước đi xa, mái tóc đen nhánh suôn dài được túm gọn thành đuôi ngựa khẽ đung đưa theo từng bước chân.
Cô cố ý làm ra vẻ xa lạ và lạnh lùng, tựa hồ như có bức tường vô hình, ngăn cách hai người.
Vài ngày sau ông bà Lâm trở về, so với tinh thần bất an cùng gương mặt u ám của cô con gái thì khuôn mặt hai người rạng rỡ tựa gió xuân, hệt như vừa hưởng tuần trăng mật lần thứ hai.
Quà đầy một va li, bạn bè người thân ai cũng có. Bà Lâm sai Lâm Nặc mang đi tặng, không quên khen ngợi con gái dọn dẹp giữ gìn nhà cửa sạch sẽ trong mấy ngày qua.
Lâm Nặc mỉm cười, bố mẹ đã về, mọi việc vẫn như trước, chẳng ai phát hiện sự khác thường của cô, chẳng ai biết cuộc sống tình cảm của cô hiện giờ rối tung như tơ vò.
Nụ hôn tối đó đem đến cho cô một khoảng lặng nhưng dường như cũng lưu lại chút gì đó chẳng thể nào xóa bỏ được.
Hễ gặp mặt Giang Doãn Chính là cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng không muốn tiếp xúc với ánh mắt của anh. Tựa như lúc này đây, cô giúp thư ký sắp xếp tài liệu đặt trên bàn họp, khi bước đến bên Giang
Doãn Chính cô bỗng thấy hoảng loạn, bất giác hất tay vào chai nước khoáng đặt trên bàn.
May mà chai nước đã vặn chặt nắp, nước không bị đổ ra ngoài nhưng cũng khiến người bên cạnh liếc mắt nhìn.
"Tôi xin lỗi", cô vội nói, dù đang cụp mắt xuống nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Giang Doãn Chính.
Mãi đến khi ra khỏi phòng họp, cô mới thở phào, thư ký Trương cũng bước ra, quan tâm hỏi: "Sao thế? Tâm hồn để đi đâu ấy!".
BẠN ĐANG ĐỌC
Nơi cuối con đường - Tình không lam hề
Ficção AdolescenteThời đại học Lâm Nặc từng có được tình yêu với Từ Chỉ An - một chàng trai xuất chúng, ưu tú đa tài trong trường nhưng do hoàn cảnh gia đình mà luôn cảm thấy tự ti. Ở bên Từ Chỉ An, Lâm Nặc không tìm thấy cảm giác yêu thương chiều chuộng mà ngược lại...