Chương 14 - Gợn sóng

959 8 0
                                    

Truyện: Nơi cuối con đường - Tình không lam hề
Chương 14 - Gợn sóng

Ti vi đang phát chương trình tư vấn tâm lý tình cảm, đoạn đối thoại giữa người dẫn chương trình và khách mời, bà Lâm ngồi trên sofa xem say sưa.

Lâm Nặc bước ra khỏi phòng, liếc nhìn tỏ vẻ xem thường: "Tình cảm đã không còn nữa, liệu có thể cứu vãn được ư?". Thấy bà Lâm quay sang, cô lại nói: "Cứ dây dưa lằng nhằng e là sẽ càng bị đối phương coi thường".

"Xem ra con suy nghĩ thoáng ghê nhỉ", bà Lâm không nhịn được cười phá lên. Hai mẹ con xưa nay vẫn trò chuyện như bạn bè.

"Thuận theo tự nhiên thôi", cô ngồi xuống, vẻ mặt dửng dưng, "Con thấy có nhiều chuyện chẳng thể miễn cưỡng được đâu". Lời vừa thốt ra, đến cả bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên. Bà Lâm càng ngạc nhiên hơn, tò mò nói: "Con gái bé bỏng à, làm gì mà xúc động thế?".

Lâm Nặc mím môi cười khúc khích, thật ra trong lòng cũng lấy làm lạ, tốt nghiệp ra trường được một năm mà cô đã trưởng thành lên rất nhiều.

Như Từ Chỉ An, trước đây khi còn đi học, số lần gặp anh trong ngày chẳng phải ít, tay trong tay cùng dạo phố ngọt ngào tựa kẹo mật. Vậy mà, giờ đây cô dần hiểu được mỗi người đều có thế giới riêng của mình, dù hằng ngày có thời gian rỗi rãi cũng chẳng nhất thiết phải thường xuyên gặp mặt.

Cô và anh, mỗi người là một tâm vòng tròn, phát triển thành hai đường tròn khác nhau, thi thoảng mới giao nhau nhưng cũng chẳng phải là tất cả của nhau.

Trước đây Hứa Tư Tư từng tò mò hỏi: "Ở cùng trong thành phố vậy mà lại gặp nhau ít thế cậu không cảm thấy cô đơn sao? Tình cảm hai cậu thế nào rồi? Liệu có trở nên phai nhạt đi không?".

Lâm Nặc cũng chẳng rõ nên trả lời thế nào mới phải. Có lẽ xưa nay cô luôn là người dễ dàng hòa mình vào cuộc vui vì vậy mà đôi lúc thiếu vắng anh cũng chẳng sao cả. Còn về tình cảm giữa hai người, đương nhiên là chẳng thể mãnh liệt như thuở ban đầu, dần dần cũng chìm lắng xuống, nhưng như thế lại càng hay, đây chính là cảm giác hòa hợp giữa tình yêu và hôn nhân.

Tựa như nhũng người bạn thân xung quanh đều đoán trước được tương lai của hai người. Lâm Nặc cũng cảm nhận được hai người có thể mãi là thiên trường địa cửu của nhau.

Vì vậy, khi cô nói bâng quơ tất cả đều tùy duyên số chẳng thể cưỡng cầu, không ngờ rằng có ngày những biến cố chỉ có trong phim truyền hình lại xảy ra với chính cô.

Thật nực cười. Con người ta là vậy, chỉ khi sự việc không can hệ đến mình mới có thể nói một cách dễ dàng, thoải mái như thế.

Ngày hôm sau đi làm cô mói biết sếp đã đi công tác, vì vậy mấy ngày liền Lâm Nặc chẳng gặp mặt Giang Doãn Chính. Trái lại, thi thoảng Giang Doãn Hạo, em trai Giang Doãn Chính vẫn lượn lờ trước mắt cô.

Lâm Nặc vốn chẳng quen biết anh ta, lúc gặp trong thang máy chỉ cảm thấy trông anh ta rất quen, Giang Doãn Hạo là người bắt chuyện trước: "Em là người hôm trước chuyển tài liệu đến phòng họp phải không?".

Lâm Nặc lấy làm lạ nhưng vẫn gật đầu, không khỏi khâm phục trí nhớ của người này thật sự rất tốt.

Nào ngờ đối phương chìa tay ra, cười nói: "Anh là Giang Doãn Hạo. Còn em?". Lâm Nặc nhìn anh ta, cao gần bằng Giang Doãn Chính, vóc dáng cũng rất giống, thân hình cao lớn mảnh khảnh, là giá treo quần áo bẩm sinh, khuôn mặt cũng từa tựa như nhau, rõ ràng anh em nhà họ giống nhau nhung Lâm Nặc cảm thấy bọn họ vẫn có điểm chẳng tương đổng.

Nơi cuối con đường - Tình không lam hềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ