Chương 27 - Thuốc độc

1.2K 7 0
                                    

Truyện: Nơi cuối con đường - Tình không lam hề
Chương 27 - Thuốc độc

Khi đồng hồ báo thức của Lâm Nặc reo vang thì trời cũng vừa hửng sáng. May mà giờ đã là mùa hè bằng không chưa đến sáu giờ sáng phải dậy vội vã lên máy bay, quả là một việc rất khổ sở.

Khi ra khỏi nhà, cánh của phòng Hứa Diệu Thanh vẫn khép chặt, rõ ràng là cô ấy vẫn đang chìm trong giấc mộng. Taxi đúng giờ đỗ dưới nhà, Lâm Nặc chụp lấy chiếc va li đơn giản cùng lát bánh mì chuẩn bị từ tối hôm trước vội vã chạy xuống.

Thời điểm này, cả thành phố như vừa thức giấc, so với sự hối hả nhộn nhịp ban ngày, họa hoằn lắm mới có được chút yên tĩnh, thật khác nhau. Màn sương mỏng bao phủ ngoài cửa xe tan đi rất nhanh dưới ánh nắng, hơi nóng dần bốc lên.

Ngồi trong xe, phong cảnh ven đường nhanh chóng lui dần về phía sau. Mùa hè ở thành phố C đều ngập tràn sắc xanh, tràn trề sức sống.

Giao thông thông suốt, hơn nửa giờ đồng hồ là đến sân bay, Lâm Nặc rút điện thoại ra xem giờ, vẫn còn sớm, cô liền đến bên quầy bán cà phê chọn một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.

Gần đây vì sinh hoạt thất thường, da mặt cô xuất hiện những vùng da khô sẫm màu nhưng khi tách cà phê Blue Mountain được dọn lên, cô vẫn rất hài lòng nhâm nhi. [Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.]

Âm thanh nhắc nhở dịu dàng du dương lặp đi lặp lại trong đại sảnh, trên màn hình điện tử cực đại chạy từng hàng chữ rõ rệt.

Mãi đến lúc soát vé kiểm tra hành lý, cô mới thanh toán tiền rồi đứng dậy. Hành lý gọn nhẹ chẳng cần dùng đến xe đẩy nhưng vừa đi được vài bước thì cô nghe thấy tiếng có người gọi mình.

Lâm Nặc ngạc nhiên, chẳng ngờ lúc này ở sân bay cũng chạm mặt người quen, đến khi ngoái đầu lại đưa mắt nhìn người đứng phía xa kia, bất giác cô ngẩn người.

Diệp Hi Ương diện chiếc váy trắng muốt, trang điểm tựa thiếu nữ đôi mươi, gương mặt sắc sảo nở nụ cười dịu nhẹ, dường như bọn họ chỉ vừa chia tay nhau ngày hôm qua, khoảng thời gian hai năm vốn dĩ chưa từng có.

Hành khách làm thủ tục soát vé bắt đầu xếp hàng, hai người tìm chiếc ghế ngay cạnh ngồi xuống.

Diệp Hi Ương quay sang mỉm cười: "Lâu rồi không gặp".

Lâm Nặc nheo mắt, cũng cười: "Vâng, cô khỏe không?". Ánh mắt dừng trên gương mặt người đối diện, từ khóe mắt đến đuôi mày, tất cả đều có thể thấy dấu vết của sự hạnh phúc. Cô thầm nghĩ, với những phụ nữ, được mọi người nâng niu, chiều chuộng như Diệp Hi Ương câu hỏi này của cô trái lại là hỏi thừa.

Chẳng đợi đối phương trả lời, cô lại hỏi: "Sao sớm thế đã ra sân bay thế này?".

"Vừa đi tiễn một người bạn", Diệp Hi Ương không ngần ngại nhìn cô, nói, "Hôm nay tôi bận rồi, để khi nào rỗi rãi mình hẹn nhau ra ngoài trò chuyện nhé".

Nơi cuối con đường - Tình không lam hềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ