Truyện: Nơi cuối con đường - Tình không lam hề
Chương 17 - Nụ hônBà Lâm nhanh chóng nhận ra sự khác thường, trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy.
"Nặc Nặc, gần đây con cãi nhau với Tiểu Từ à?", một hôm, bà không nhịn được, hỏi cô.
"Đâu có", Lâm Nặc vờ như không có chuyện gì dán mắt vào ti vi, thuận miệng hỏi: "Bố vẫn chưa về hả mẹ? Mẹ cũng không gọi điện thoại tra khảo ư?".
Bà Lâm nhướn mày: "Con đừng xúi mẹ làm những chuyện đó. Đàn ông mà, ra ngoài rất cần thể diện".
Lâm Nặc cười khúc khích chồm người sang ôm chặt mẹ: "Bố lấy được mẹ, quả là có phúc", rồi dụi đầu vào người mẹ. Bà Lâm mặt mày tươi cười rạng rỡ.
Đang trò chuyện thì cửa mở, ông Lâm thốt lên "Chà" một tiếng: "Hai mẹ con tình cảm quá nhỉ!".
Lâm Nặc nhảy cẫng lên nói: "Sau này bố về nhà sớm nhé, ở nhà với hai mẹ con con được không?".
"Được rồi, bố sẽ cố gắng", ông Lâm mỉm cười, nói: "Tuần sau dẫn mẹ con đi du lịch coi như đền bù, được chưa nào? Còn con thì đợi đến bố kỳ nghỉ sẽ dẫn con đi".
"Vâng", cô quay lại nhìn bà Lâm, bà chẳng hề có chút biểu hiện kinh ngạc, chỉ tủm tỉm cười, rõ ràng là hai người đã bàn bạc với nhau từ trước.
Lúc cả nhà cùng ngồi ăn cơm, cô ngẫm nghĩ, đây mới chính là cuộc sống khiến người ta cảm thấy hài lòng nhất.
Cái gì mà tình yêu tan vỡ chứ, cùng lắm là chia tay, đỡ tốn thời gian vừa phiền phức lại khổ mình, khổ người.
Việc đi du lịch nhanh chóng được tiến hành, Lâm Nặc tạm trở thành người "vô gia cư", cơm tối hàng ngày đều "giải quyết" bên ngoài. Cũng may cô vẫn còn Hứa Tư Tư bầu bạn, thi thoảng cả hai ra ngoài dạo phố, thời gian trôi qua thật nhanh.
Buổi tối hai người đang ngồi trong quán kem thì Hứa Tư Tư nhận được điện thoại, vội vã quay về công ty tăng ca đột xuất. Lâm Nặc một mình đi dọc con phố trở về nhà.
Tiết trời nóng bức nhưng người đi bộ qua lại trên đường vẫn rất đông. Khi băng qua đường, cô lơ đãng quay đầu sang nhìn, dưới ánh đèn đường sáng choang cô vừa trông thấy xe của Giang Doãn Chính.
Chiếc xe đậu ngay đầu hàng xe dài, ngoài biển số xe quen thuộc cô còn trông thấy anh ngồi trong xe đang cúi đầu như tìm vật gì.
Khẽ sững sờ, cô bước qua vạch sang đường theo dòng người. Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, cô ngoái đầu nhìn, đèn xe choáng ngợp tạo thành dải ánh sáng chuyển động nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đó đâu nữa.
Ngày hôm sau đi làm cô gặp Giang Doãn Chính ngay cửa thang máy.
Lần này, anh cùng cô sánh vai bước vào thang máy nhân viên, anh tỏ vẻ thờ ơ trước ánh nhìn né tránh của mọi người xung quanh, tay đút vào túi quần ngắm nhìn dãy số màu đỏ đang chuyển động nhịp nhàng.
Bên trong thang máy chỉ có hai người, lúc thang máy di chuyển lên, cửa mở ra, nhân viên đứng ngoài vừa trông thấy Giang Doãn Chính, tất thảy đều đứng nguyên tại chỗ chờ đợi chuyến tiếp theo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nơi cuối con đường - Tình không lam hề
Teen FictionThời đại học Lâm Nặc từng có được tình yêu với Từ Chỉ An - một chàng trai xuất chúng, ưu tú đa tài trong trường nhưng do hoàn cảnh gia đình mà luôn cảm thấy tự ti. Ở bên Từ Chỉ An, Lâm Nặc không tìm thấy cảm giác yêu thương chiều chuộng mà ngược lại...