Mình đừng làm bạn nữa, có được không?

763 46 6
                                    

Mỹ Tâm tiến đến cửa phòng đọc. Cô hơi sững người.

Người cô yêu... đẹp quá.

Hiền Thục lộng lẫy như một nữ thần bên ô cửa sổ. Mái tóc dài đen nhánh như một dòng suối. Mắt đeo cặp kính đen, cô hơi ngả đầu, chậm rãi lật từng trang sách. Thỉnh thoảng, những ngón tay thon dài lại nhấc tách cà phê trên mặt bàn, đưa lên ngụm từng ngụm nhỏ.

Không gian lặng thinh. Chỉ có mùi hương cà phê và nắng sớm. Những hạt nắng đậu trên khóe mắt, trên cánh mũi, trên bờ môi Thục. Từng đường nét hoàn hảo đến ngạt thở. Khung cảnh ấy cứ như bước ra từ một giấc mơ.

Tâm cứ đứng mãi ở khung cửa, chiêm ngưỡng bức họa kì diệu ấy. Chao ôi! Cô không muốn nó biến mất chút nào. Tâm có thể cứ đứng đó mãi, tận hưởng những gì thuộc về cô...

"Chào buổi sáng."

Thục lên tiếng. Mắt cô vẫn chưa rời khỏi trang sách dù chỉ một lần. Giữa Tâm và cô, có lẽ họ có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau kể cả khi nhắm mắt.

Tâm hơi giật mình nhưng vẫn nở một nụ cười tươi rói. Cô tiến đến, vòng tay ôm quanh người Thục từ phía sau. Nhẹ nhàng, Tâm cúi xuống, hôn thật lâu lên đỉnh đầu Thục. Khẽ nhắm mắt, Tâm hít một hơi dài. Mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc người thương khiến cô xao xuyến.

Rồi Tâm khẽ đẩy cằm Thục ngước lên nhìn vào mắt cô. Cúi xuống, Tâm đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn. Dù ở tư thế trái ngược nhưng hai đôi môi mềm vẫn vừa khít.

"Chào buổi sáng", Tâm khẽ đáp với một nụ cười.

--------------

"Bạn tôi ơi, có những mơ mộng sẽ chẳng bao giờ chẳng dám nói ra..."

[Bách Hợp][Tâm-Thục] Cô Gái Đến Từ Hôm QuaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ