Chương 18

3.1K 54 1
                                    

  Khỉ còi thật sự ốm đi rất nhiều. Vóc dáng của anh ta cũng không quá cao, diện mạo cũng không đẹp, bị nhốt mười một ngày mới được cứu ra, sớm đã bị đói thành da bọc xương. Hơn nữa toàn thân xanh xanh tím tím, cả người đã biến thành một cây gậy trúc sặc sỡ, hiệu quả gây cười đột nhiên tăng lên. Khi Dư Y nhìn thấy anh ta thì nhịn không được, khoé miệng hơi cong lên một chút, nhưng cảm thấy rằng như vậy rất bất lịch sự nên nghiêng đầu một chút tránh đi.

Trong thời gian này, Khỉ còi vẫn ở trong bệnh viện, cả ngày tẩm bổ canh gà vịt ngỗng bồ câu, tinh thần đã tốt lại, gần đây một mực tìm cách chấn chỉnh lại địa bàn. Thêm một thời gian nữa là phải chuẩn bị ra toà, chờ đem bọn đầu sỏ gây chuyện ra trước pháp luật.

Tiêu diệt được hoạ lớn trong lòng, lại còn nhân chuyện này thu vào một đám đàn em không chỗ nương nhờ. Lúc anh ta đang hùng tâm tráng khí tính toán tập hợp lại thì ngày hôm qua người chủ của ngôi nhà cổ cho thuê đã tìm đến đây, nói là hai ngày trước có người liên lạc ông ta, muốn mua lại ngôi nhà này, ra giá rất cao. Chủ nhà cho thuê cảm thấy phải tận dụng thời cơ, ngày hôm qua đã ký hợp đồng.

Ngôi nhà cổ – bất luận là vẻ bên ngoài hay là tiện nghi bên trong cũng không tính là tệ, thậm chí có thể nói là căn nhà xa hoa nhất ở vùng Nho An Đường, chỉ tiếc là nó đã được xây ở một nơi sai lầm. Trước tiên, không nói tới vị trí hẻo lánh của nơi này, cách khá xa với khu trung tâm của thành phố. Chỉ nói tới thanh danh của dân vùng này thôi thì đã không tốt lắm, mấy năm trước nơi này cực kỳ hỗn loạn, cho nên hiện nay giá nhà đất ở nơi này còn không bằng giá ở mấy thị trấn nhỏ. Có thể bán căn nhà này với giá cao, ngay cả chủ nhà cũng cảm thấy rằng do mình đã đi chùa đốt hương vào đêm giao thừa, thành tâm thành ý làm cảm động Bồ Tát.

Lẽ ra Khỉ còi là tay anh chị ở nơi này, rất giỏi cướp đoạt, không cho phép người khác nói không, người nào không nể mặt anh ta thì anh ta sẽ phái người đến giáo huấn một trận. Đáng tiếc là đối tượng lần này rất khó giải quyết.

Khỉ còi cười khổ, nói: "Trước hết là nói về người chủ cho thuê nhà này, các anh nhìn nhà này thì biết, người có thể có căn nhà như vầy cũng sẽ không nghèo túng đến nỗi bán đi, vốn chính là làm ăn có tiền mới dọn đi khỏi nơi này. Hơn nữa cậu em vợ của ông ta là người làm việc cho chính phủ, có người chống lưng, không thể làm mích lòng. Còn người mua căn nhà này, chủ nhà nói là một cảnh sát. Đại ca, anh có biết bọn em còn kém xa so với đại ca xã hội đen ở bên ngoài, bọn em cũng chỉ là kiếm miếng cơm thôi, muốn lấy cứng đối cứng quả thật cũng không có năng lực đó, cho nên anh xem..."

Trang Hữu Bách không để ý lắm, bất quá chỉ là chuyện mua một ngôi nhà, nhưng việc này còn phải xin chỉ thị của Nguỵ Tông Thao, anh ta không thể tự tiện quyết định. Bởi vậy, anh ta để cho Khỉ còi tiếp tục ngồi ở dưới lầu, đi lên lầu gõ cửa phòng của Nguỵ Tông Thao.

Nguỵ Tông Thao vẫn yên tâm dưỡng thương, mỗi ngày ngủ chừng tám tiếng, không làm những việc vận động mạnh, ăn uống là do A Thành an bài, sau khi ăn xong bữa sáng thì trở về phòng nghỉ ngơi. Hiện giờ anh ta đang lên mạng xem tin tức, nghe xong báo cáo, anh ta kêu Trang Hữu Bách gọi A Tán tới, hỏi A Tán: "Điều tra thế nào rồi?"

A Tán nói: "Anh ta tên là Trần Chi Nghị, năm nay ba mươi mốt tuổi, là cảnh sát của thành phố P, cha là doanh nhân giàu có ở nội địa, ông nội cùng anh em chú bác ở trong nhà đều là nhân vật quan trọng ở miền bắc. Họ Trần luôn luôn rất có danh vọng, năm năm trước Trần Chi Nghị từng làm việc ở đội hình cảnh thành phố Hải Châu, nửa năm trước thì nhập vào cục cảnh sát thành phố P."

Trần Chi Nghị là con nhà quan đời thứ ba, con nhà giàu đời thứ hai, bối cảnh vững chắc, xuất thân cao quý, hai mươi hai tuổi gia nhập vào đội cảnh sát, biểu hiện xuất sắc, phá những vụ án lớn và trọng yếu, liên tiếp được đề bạt, thuận lợi trôi chảy. Thế nhưng bốn năm trước đột nhiên tạm rời cương vị công tác. Hiện giờ anh ta gia nhập cục công an thành phố, theo quy trình sau đó sẽ tiến vào tỉnh, bây giờ anh ta đang nghỉ phép ở đây, thời gian nghỉ kéo dài vô hạn.

Thời gian khẩn cấp, A Tán chỉ tra ra được những chuyện dễ điều tra. Trần Chi Nghị từ nhỏ sống ở miền bắc, hai mươi hai tuổi về sau mới đến thành phố Hải Châu ở miền nam. Thoạt nhìn thì không có gì liên quan tới Dư Y, cũng không hiểu hai người này làm sao mà trong vài ngày ngắn ngủn đã cọ xát toé ra lửa. A Tán nói ra những nhận xét, chỉ nghe Nguỵ Tông Thao thờ ơ nói: "A Trang, cậu có quen thuộc với ẩm thực của nội địa không?"

Trang Hữu Bách khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: "Phần lớn những món ăn phổ biến đều biết đến, nhưng không thể nói là hiểu rõ."

"Thói quen ăn uống được tạo ra từ nhỏ, miền nam ăn cơm, miền bắc ăn mì, có nơi thích ngọt, có nơi thích cay, bình thường có lẽ không có nghiên cứu, nhập gia tuỳ tục. Thời điểm tết, đa số mọi người sẽ nhớ nhà, cũng sẽ tưởng nhớ đến món ăn quê hương." Anh ta nhìn về phía Trang Hữu Bách: "Có nhớ đêm giao thừa, lúc chúng ta mới tới đây, đã nếm món ăn gì hay không?"

Đêm giao thừa đó bọn họ đã lấy đi cơm tối cuối năm của Dư Y, trí nhớ của Trang Hữu Bách vẫn còn mới mẻ, anh ta biến sắc, nói: "Canh gà đậu phộng, tôi vẫn không để ý, đây là món ăn đặc sắc của thành phố Hải Châu!" Dư Y sinh ra và lớn lên ở thành phố Hải Châu, cho nên A Tán mới không thể điều tra ra hộ khẩu của cô ấy mang theo đã ở đâu.

Nguỵ Tông Thao đóng laptop lại, cười khẩy nói: "Té ra là bọn họ đã quen biết nhiều năm như vậy, không biết là tình cảm sâu đậm bao nhiêu?"

Khi đó thì Dư Y đang ở trong bếp dưới lầu chuẩn bị cơm trưa. Thời gian còn sớm, cô đem rau rửa cho thật sạch, pha một ly trà cho Khỉ còi.

Mỗi lần Khỉ còi gặp Dư Y đều cảm thấy cô rất xinh đẹp. Thời tiết dần ấm lên, trang phục mùa đông dày cui đã sớm được cất vào tủ quần áo. Hôm nay Dư Y mặc một cái áo len màu sáng hở cổ, bên trong mặc một cái áo đầm lịch sự thanh nhã, rất nhẹ nhàng thoải mái. Khỉ còi nhìn thấy thì tim đập thình thịch, đã một tháng không gần đàn bà, nhất thời anh ta miệng đắng lưỡi khô.

Anh ta không khẳng định được bây giờ Dư Y đã trở thành người của vị "tổng giám đốc Nguỵ" kia hay chưa. Lúc trước vì anh ta muốn dựa vào cái người họ Nguỵ đó nên mới chắp tay dâng Dư Y lên. Hiện tại, tuy rằng khi gặp mặt cô ấy thì cảm thấy hối hận, nhưng mà không có cách nào. Anh ta cầm trà nóng, hỏi Dư Y: "Bây giờ em đang ở đây? Ngày thường có bất tiện gì không?"

Dư Y nói: "Hơi có chút bất tiện, nhưng mà cũng vẫn ổn. Mỗi ngày phải đi sòng bài nên cũng không thường gặp bọn họ." Cô lại hỏi đến tình hình mua bán của ngôi nhà cổ này, sau khi nghe thấy giá cả thì líu lưỡi: "Chẳng trách được chủ nhà bán nhanh như vậy!"

Canh bạc _ Tác giả Kim Bính _ Chuyển ngữ : PussycatNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ